[AllBaji] Xác suất của một biến cố

Bù quà 1/6 cho anh em này =))

____________________________________________________________

1.MiBaji

“Bajiiiiiiiiiiiiiii, tao nhớ mày lắm”

Tiếng gọi quen thuộc từ xa vọng đến, Baji đứng ở một góc tiếp chuyện cùng một cậu bạn cùng lớp cảm thấy thì bỗng cảm nhận được điềm không lành đang đến.

Qủa thật vậy, xoay ra đừng sau – nơi âm thanh phát ra, anh nhìn thấy người bạn thuở non trẻ của mình, nhìn thấy lại cái người cùng anh cười đùa trong võ đường nhà Sano.

Mikey từ xa chạy nhào lại phía Baji mặc kệ lời kêu réo của cậu bạn phía sau mình. Khi gần tới nơi, Mikey bỗng nhiên bổ nhào lên như loài thú ễ tấn công lấy con mồi, còn Baji thì lại quen thuộc, dang rộng hai tay đón lấy cậu vào lòng. Tuy có chút ngả nghiêng, mất thăng bằng nhưng anh vẫn thành công bế lấy con sói tinh nghịch này.

“Này Mikey, mày có biết làm thế nguy…ưm…ưm”

Chơi với nhau từ tấm bé, Mikey đã có một bản tính nghịch ngợm và ngang ngược, nên nếu so sánh ra thì Baji có lẽ sẽ là môt người mẹ mẫu mực, còn cậu lại là đứa con quậy phá.

Từ nhỏ đã thế, lớn lên càng chẳng kém bao nhiêu. Trước trò đùa nghịch nguy hiểm của Mikey, anh đã tính càu nhàu đứa trẻ trâu này đôi câu.

Ấy thế mà khi mở miêng ra chưa nói hết lời thì cậu đã dùng tay kéo rộng miệng anh, sau đó lại dùng chính miệng mình để lấp đầy.

Mỗi lưỡi triền miên giao thoa tạo ra những âm thanh mờ ám, Baji chẳng biết Mikey học trò này ở đâu hay từ ai nhưng quả thực rất lợi hại. Bên trong khoang miệng bị khoáy đảo tới điên dại, Baji cảm nhận được rõ rành cái cảm gac từng chiếc răng của mình được cậu dùng lưỡi hững hờ lưỡi qua rồi lại tham luyến dừng lại ở hai chiếc răng nanh sắc bén.

Không chỉ thế, Mikey còn tinh ranh trêu chọc Baji khiến đôi mắt đen láy, sắc bén hung hăn gì lại trở nên phiêm phiếm hồng , ầng ậng nước khiến ai nhìn vào cũng phải mềm lòng thương xót nhưng cậu lại không như thế, dẫu người thương sắp vì hết hơi mà ngất xĩu thì Mikey vẫn tham lam hút hết dịch ngọt thì mới hài lòng thả ra.

Đến khi được buông tha, Baji gần như mất hết tất cả sức lực, hai chân nhũn xuống, đôi mắt anh dại cả ra vì “ly rượu tình” mà cậu tận tình bón cho anh.

Nhìn người yêu ngẩn ngơ vì nụ hôn của mình, Mikey tinh ranh cười cợt rồi lại hí hửng bế Baji vào trong để không ai có thể thấy gương mặt của anh lúc này.

Cậu trai 56kg bế thốc chàng trai 58kg ung dung đi nơi khác, để lại sau lưng mình những âm thanh xì xào bàn tán, chỉ mang theo yêu thương để trao cho người mình yêu.

2.ShinBaji

“Mày thích thằng nhóc đó thật à?”

Giam thân mình trong khối hộp nhỏ hẹp bị lấp đầy bởi sự u tối, ánh đèn mập mờ và cả sự tĩnh lặng, Takeomi ngồi đó với ly rượu trên tay, nhấp một ngụm rồi lại nhìn người thân thiết với mình không biết bao năm, bất lực thốt nên câu hỏi mà đau đáu trong lòng không biết bao lâu, âm giọng không nặng cũng chẳng nhẹ, vô thưởng vô phạt nhưng đủ để đánh vào trí não Shinichiro.

Anh ngồi đấy trầm ngâm nhìn đăm đăm vào vào ly rượu, anh cũng chẳng biết nữa, đầu óc Shin bây giờ như rối bời, chuyện thích cậu nhóc đấy chẳng phải ngày một ngày hai mà trôi dần theo thời gian, nhìn ngắm dáng vẻ cười đùa, năng nổ và vui vẻ của cậu chẳng biết tự khi nào mà lòng anh lại bén rễ rồi đâm chồi nẩy lộc một mầm cây ngang trái.

Nhìn vào mặt nước trong ly, Shinichiro ngó gượng mặt mình được phản chiếu mà chỉ cười trừ rồi lắc nhẹ để làm tan đi hình bóng đó, xua đi cái vẻ chán chường, khổ não khắc khoải, xua đi cả tâm trí rối bời, ảo não với mớ tình cảm bồng bông mà mình vướng phải.

Anh ậm ừ cho qua với người bạn kia, uống hết ly rượu đầy rồi đứng dậy rời đi.Trốn sau bức tường đen nhẻm không chút ánh sáng chiếu tới, Shinichiro phì phèo điếu thuốc trên tay, rít vào thật sâu rồi lại thả ra những làn khói trắng xóa mờ ảo, chúng như thứ thuốc tiên đưa anh vào cơn mê với đủ thứ mộng tưởng mà dù có đánh đổi thế nào thì ở hiện thực anh cũng chẳng thể chạm tới được.

Shin tự cười mình, một nụ cưởi giễu cợt, cũng có lẽ là cười thương hại, thương cho cái mối tình cảm đơn phương không bao giờ thành này.

“Shin à! Shin! anh mau tỉnh dậy đi”

Chìm trong ảo mộng mà bản thân vô tình rơi vào, anh như quay trở về quá khứ, quay về cái thời điểm mà bản thân bị cuốn vào trong vũng lầy của đau khổ, may thay, anh giờ đây không chỉ có một mình, anh còn có cả Baji, có cả cậu nhóc mà năm nào anh thương nhớ.

Nhìn thấy người yêu nằm ngủ mà mồ hồi ướt đẫm cả trán, mày nhăn chặt lại, gương mặt khắc rõ lên sự đau khổ nên Baji lo lắng gọi anh dậy.

“Khi nãy trông anh khó chịu lắm, nên em lo, em gọi anh dậy”

Nhìn Baji ngồi cạnh sốt sắng vì mình, Shin chỉ cười nhẹ một cái rồi lại ôm cậu vào lòng, một cái ôm tuy đơn giản nhưng lạ chứa chan bao chân tình xúc cảm của anh, đến khi thả ra thì Shin lại thơm và má Baji một cái nhẹ, nhẹ như cách anh thể hiện nhưng nó lại ấm áp như tình cảm mà anh dành cho em – ánh sáng của đời anh.

3.HanBaji

Ngày tôi gặp được em cũng là khi em vừa bước vào dinh thự này làm việc, ở lần đầu chạm mặt, chính mái tóc đen dài được buộc gọn lại phe phẩy trong gió, chuyển động theo từng bước chân nhanh nhẹn của em đã thu hút khiến tôi không tài nào rời đi được.

Được giao nhiệm vụ bảo hộ gia chủ, tôi và em có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn, dần dần tôi được biết thêm về em, khiến những câ hỏi thắc mắc trong đầu cũng dần vơi bớt đi.

Em tên là Baji, sống ở một vùng quê nghèo cùng với người mẹ đã quá tuổi khỏe mạnh. Nhìn mẹ mình khổ sở ngày đêm suy tính mưu sinh, phận làm con nên em chẳng thể yên lòng mà từ biệt mẹ để đến nơi cạnh tranh khắc nghiệt ở thành đô, trầy trật lăn lộn thì em lại được ông chủ dinh thự này nhặt về làm tùy tùng, đi theo ông làm việc.

Bản thân là một người cợt nhả, chẳng nghiêm túc trong vấn đề gì, tôi thừa biết bản thân không phải kiểu người có thể hòa hợp với Baji – một người vừa cứng rắn lại có phần hơi cọc cằn.

Thế nhưng biết khó lại cứ bâu vào, chẳng hiểu sao nhưng những cuộc cãi vã, những câu đùa vui, những trận đùa nghịch giữa hai ta lại khiến tôi lưu luyến chẳng muốn thoát khỏi, nguyện trầm mình vào thứ tình cảm đơn phương này mà chẳng mong em đáp lại.

Ấy thế mà sao ông trời lại bất công với tôi, tôi cho đi chẳng mong nhận được gì, chấp nhận hi sinh tất cả, thế nhưng người lại cướp em khỏi tôi, khỏi kẻ tội đồ vốn đã chẳng còn gì cả.

Ngay khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc em đẩy tôi ra để một mình lãnh trọn mũi tên xuyên tim, xuyên thẳng qua khoang ngực mỏng manh mang thêm sinh mạng đáng giá đó, ngay khoảnh khắc đó, tôi cũng đã chết theo em rồi.

Nhìn thân xác dần lạnh đi của em trên đất, lòng tôi bỗng nghẹn đắng lại chẳng nói gì được, nước mắt chẳng biết từ khi nào mà rơi, lã chã thấm ướt của gò má. Tôi quỳ xuống, quỳ cạnh em, nhìn ngắm từng đường nét mà bản thân đã ngắm hàng trăm lần, nâng lên, vuốt ve mái tóc đen tuyền mà khi trước tôi rất yêu thích, rồi lại hôn lên đó, một nụ hôn chân thành, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy niềm đau đến cả tôi cũng chẳng tả được cho siết.

“Người ta bảo là hôn lên tóc tượng trưng cho việc anh đã rung động với em, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế, dẫu em có chết đi thì trái tim này vẫn luôn vì em mà xao xuyến”

4.SanBaji 

“Sếp ơi! Sếp ơi, sếp có thể đến có sếp Sanzu được không vậy ạ? Ngài ấy tiếp khách nên giờ đã say rượu đến ngất đi trên ghế rồi “

“Được rồi, mày về trước đi, tao sẽ đến đón thằng điên đó, không cần lo, cứ về trước đi”

Nghe cấp dưới cả mình ở đầu day bên kia ỉ ôi than khóc, nan nỉ thì Baji sớm muộn gì cũng mềm lòng, anh thở dài thườn thượt, cắn răn cắn lợi đi đến địa điểm đã được đưa cho.

Tuy đã quá nửa đêm nhưng thành phố Tokyo phồn thịnh vẫn khoác lên mình sự đông đúc ồn ào. Đi sâu vào bên trong, rẽ vào một khu phố khuất sau tầng tầng lớp lớp sau những tòa nhà cao tầng, ẩn mình dưới đen tối những lại tỏa sáng như mỏ vàng được rất nhiều người chào đón và chọn đây là nơi làm ăn của mình.

Baji bước xuống khỏi chiếc xe ô tô bóng loáng, vuốt nhẹ mái tóc dài đen mượt cho gọn gàng, rồi chỉnh trang áo quần cho tươm tất. Vừa bước vào trong, nhân viên tiếp đoán khi nhìn thấy anh thì đã hiếu ý ngay, niềm nở cười nói rồi dẫn anh đến một căn phòng kín đáo tận sâu bên trong quán Bar.

Đến nơi rồi thì anh chỉ còn lại một mình, đứng trức cánh cửa được mạ vàng và trang trí lấp lánh trông lộng lẫy vô cùng nếu không muốn nói là xa hoa. Anh nắm chặt lấy tay nắm cửa kéo ra, để lộ một khung cảnh lập lòe hỗn độn.

Xộc vào từng giác gian là ánh đèn nhấp nháy chói mắt được tôn lên bởi mùi rượu vang nồng đậm và cảnh tượng bừa bãi được trộn lẫn bởi người và vật. Sanzu nằm một góc trong đám người say xỉn nằm vật vờ ngã lên nhau, trên tay cầm chặt lấy chai rượu, tay còn lại vẫn kẹp hờ điếu thuốc đã tàn lụi trên đất.

Baji nhìn cảnh tượng này liền ngao ngán không còn lời gì để nói, anh thở dài rồi tặc lưỡi, bực bội đi đến kéo cái tên đang ngủ say như chết kia về, vừa nặng, vừa hôi lại còn lảm nhảm.

” Đitmemay, bố thằng điên, tỉnh lại đi cho tao nhờ!”

Lôi được Sanzu ra tới xe thì Baji cũng đã mệt bở hơi tai, anh cũng phải trầy trật, oằn mình vật lộn với cái thằng điên này chứ chẳng vừa. Đi trên quãng đường từ cuối hành lang của quán Bar với vận tốc một người đi bộ bình thường, Sanzu đã rộng lượng mà tự tay mình điểm lên áo Baji một vài vết nôn ói vừa sặc sỡ lại còn sặc mùi.

Vứt hắn lên xe, Baji nhin lại cái áo bị giày vò, nhàu nát của mình, anh chỉ có thể trợn mắt trắng rồi bực túc đá mạnh vào bánh xe rồi liếc xéo cái tên đã gục từ lâu kia.

“Này này, cẩn thận cái chân mày!”

Chưa nhìn thấy người đã nghe được tiếng, Baji tay xách nách mang dìu Sanzu khập khiểng bước vào nhà mình rồi đặt hắn nằm xuống sofa, bản thân mình lại đi bật đèn hcung quanh, rót thêm cốc nước cho bản thân mình rồi tiện tay pha thêm một ly chanh nóng để giải rượu cho ai đấy.

“Chó Sanzu mau dậy uống nước chanh này!”

“Đau đầu quá!!!”

Tuy vẫn còn thấm hơi men sâu vào trí não, nhưng bản thân hắn khi nghe lời quát mắng kia vẫn cố uể oải chống tay ngồi dậy, cau có cầm lấy cốc nước mà anh đưa cho, chậm chạp nhấp vài ngụm. 

Chẳng biết dư vị ra sao nhưng khi uống thì hắn liền nhăn nhó lại, gương mặt như miếng giẻ lau đã qua sử dụng.

“Vãi l*n, chua thế!!!”

“Chua quần què, mau uống hết đi cho tỉnh…A…a…a”

Đâu thể để kẻ vừa gây chuyện bỏ đi được, Sanzu kéo tay Baji lại khiến anh mất đà, ngã nhào xuống, nằm dưới thân người hắn.

“Ưm ưm, chua, mày điên à?!”

Lúc anh thốt nên câu đó cũng là lúc Sanzu đang mân mê dái tai anh bằng đầu luỡi đỏ mọng, nó liếm láp quanh mặt thịt rồi ve vãn chiếc khuyên tai đính đá do tay bản thân hắn bấm cho Baji.

Trêu đùa đã rồi lại hôn lên đó, Sanzu dùng đầu môi chạm nhẹ mảng thịt mỏng manh, mẫn cảm rồi lại tàn bạo cắn mạnh lên đấy như muốn nhai nghiến, nuốt trọn vành tai đáng thương.

“Mẹ thằng chó, mày muốn làm gì?!”

“Baji, chịch đi!!!”

[ SanBaji ] Mộng ảo

Ngọn gió chẳng biết từ phương nào nhưng lại cuồn cuộn, mạnh mẽ tựa như đang giận giữ, cũng tựa như dang cố tháo chạy khỏi gông xiềng vô hình, nó luồn qua cây cối, va đập vào vách nhà hoang được dựng bằng tôn để tạo nên nhưng thanh âm ầm ĩ, chói tai người nghe.

Bên trong không gian được lấp đầy bởi màn đêm lạnh lẽo, ta thấy được một cậu trai tóc dài đen nhánh bị trói buột quỳ rạp trên sàn đất dơ bẩn, đối diện còn có một cậu trai tầm tầm tuổi anh với mái tóc hồng kẹo bông, hắn nắm tóc của một người, tay cầm con dao găm miết nhẹ trên làn da đang run lên bần bật của người kia.

Bàn tay dùng lực ấn mạnh dao xuống làm cho lớp da mỏng manh bị cắt rách. Bên trong thớ thịt tứa ra từng giọt máu đỏ au tươi mới, ấm nóng. Tiếng rên la đau đớn đau đớn văng vẳng văng vẳng mãi chẳng buông, nó như tiếng chim ri mua vui cho Sanzu nhưng lại là tiếng thét đau đớn, dằn vặt tinh thần đối với Baji.

” Nhìn đi, mà nhìn cho rõ đi Baji, nhìn tao cắt từng lát thịt của đồng đội mày đây này “

Sanzu điên cuồng gào thét với anh, gào lên điều mà làm hắn thích thú, Baji điên lắm, anh cố mọi cách để thoát khỏi xích trói nhưng lại không thể, đôi mắt vì cơn giận mà hằn đỏ gân mắt,ầng ậng nước. Anh vùng dậy đứng lên rồi lại bị đám người phía sau đến ấn xuống, càng ngày càng kiềm hãm anh mạnh hơn.

” THẰNG CHÓ, MAU THẢ NÓ RA, GIỎI THÌ ĐẤU VỚI TAO ĐÂY NÀY!!! “

Hắn cười, cười một cách hả hê trước dáng vẻ chật vật, bẩn thỉu của Baji, tay vẫn tiếp tục cắt đi từng lát thịt cả người kia, máu cũng vì thế mà nhỏ thành từng dòng, chảy xuống đọng thành vũng đầy trên đất.

Một lát rồi lại một lát, từng mảng thịt trên cơ thể đã chết của người kia dần bị lóc ra, miếng to hay miếng nhỏ đều có đủ. Sanzu cầm lên một miếng thịt tươi mới, rắn chắc và ấm nóng. Hắn đưa lên miệng mình, cắn vào thớ thịt hồng phấn, ăn một cách ngon lành như thể nó là một tuyệt phẩm cả thế gian.

” Baji, thịt của đồng đội mày ngon lắm đó, ăn thử không? “

Kinh sợ và ghê tởm, anh nhìn hắn nuốt từng ngoạm thịt mà trong lòng dâng lên từng cơn cồn cào, dạ dày khó chịu như dốc ngược toàn bộ thức ăn trong bụng lên cổ vậy, Baji ói, ói cho bằng sạch những gì anh ăn trước đó.

” A, sáng giờ tao mới ép mày ăn được chút, giờ mày ói ra hết rồi, quanh đây lại không có đồ ăn, hay là… mày chịu khó ăn lại đống đó nha “

Sanzu thấy anh ói nên cũng bỏ xuống tất cả chỗ hắn mà đi về hướng Baji, hắn bóp mạnh vào má, ép anh ngẩng đầu lên, mắt đối mắt nhìn hắn, đôi mắt xanh điên dại nhìn cặp mắt đen phẫn hận. Sanzu cầm lên đống ô uế dưới nền đất rồi nhét thẳng vào miệng Baji, bắt anh phải nuốt những thứ bẩn thỉu đó bằng mọi cách, hắn dùng cả ngón tay thọc ép.

Baji căm ghét cắn mạnh xuống, cắn luốn cả tay Sanzu. Hắn tức tối, tát mạnh vào mặt anh té nhào xuống đất.

” Baji à, nếu ngay từ đầu mày chịu gia nhập Phạm Thiên thì mọi chuyện đã khác rồi. Tất cả là do mày, do mày không ngoan “

Tiếng sấm đì đùng rền vang giữa trời đêm giông tố, nó đánh xuống một đạo tia sáng, hằn lên gương mặt Sanzu vệt dài lộ rõ đôi mắt mở to trừng trừng, điên cuồng và chết chóc, khuôn miệng treo một nụ cười to tưởng chừng ngoác đến mang tai, một nụ cười đắc thắng trước nỗi đau đớn của thiếu niên vật vã khó thở nằm dưới thân hắn.

Baji nằm dưới thở dốc từng hồi bởi đường hô hấp bị hắn chặn lại, cổ bị bóp chặt đến mức hằn đỏ dấu tay, khóe mắt cùng với gương mặt đã lấm lem nước, tô điểm thêm chút hồng đỏ và chút căm hờn cùng thống khổ khi cơ thể sắp đặt giới hạn.

Trời ban thêm một tia sét, đoàng một cái tựa như rung chuyển đất trời, nó khiến người khác giật mình hoảng sợ, cũng khiến anh dần liệm đi sau tràng dài đau đớn.

Đôi mắt thâm quầng bỗng nhiên bật mở, cả cơ thể đau nhức không thôi, nhẹ xoay người một cái cũng làm xương cốt rã rời, từ ngoài bước vào một cậu chàng ăn vận lịch thiệp chỉnh tề, từng bước đến giường anh, cúi đầu áp trán xem Baji như thế nào?

” Sanzu, khi nãy tao mơ thấy mày bóp cổ tao, đau lắm “

Chất giọng trầm ấm nhưng lại thì thào như thiếu hơi, tựa hồ anh là một chiếc lông hồng có thể bị thôi bay bất cứ lúc nào, mỏng manh và dễ vỡ đến mức khiến con người điên cuồng như hắn lại nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt hốc hác thiếu sắc đến xót ruột gan, hắn cầm lên cốc nước đặt lên đôi môi khô khốc của Baji, từ từ nâng lên để lượng nước bên trong chảy vào khoang miệng, theo quán tính, anh cũng đưa tay lên đỡ lấy đáy, vô tình để phần tay dài của chiếc áo rộng đang mặc tụt xuống, lộ rõ chiếc hình xăm Hanafuda quen thuộc trên cẳng tay.

” Baji của tao, mày không cần sợ, tao sẽ không bao giờ làm thế với mày cả “

Dẹp đi cốc nước, Sanzu ôm trọn Baji vào lòng, ngã người nằm lên chiếc nệm quen thuộc mang hơi ấm của cả hai, hắn ôm chặt anh, tựa như sợ anh thoát khỏi vòng tay hắn và cất cánh bay đến phương trời nào, hắn sợ… Sợ lắm…Vì sợ nên hắn phải tước đi đôi cánh đấy, phải khắc lên anh cái dấu ấn của chốn ngục tù này… Phải giam Baji lại để chỉ mình hắn được chạm đến…

_______________________________________________________________________________

Fic cho giỗ của anh nhưng up trễ quá :(((

[ AllBaji ] Tập hợp rỗng

01.[ RanBaji ] Câm lặng

” Baji, haa, em có sướng không? “

Trong căn phòng tĩnh mịch không ánh đèn, chỉ có ánh sáng le lói chiếu rọi từ ánh trắng của bầu trời đêm đen kịt. Ran ngồi trên giường hì hục cày cấy, từng cú thúc đều dùng lực đẩy mạnh vào trong khiến chiếc giường đôi khổ sở như sắp xập xuống, chân giường chịu khổ phát ra tiếng cót két đau thương.

Hắn ngồi trên giường, đâm ra rút vào không ngừng, nơi cửa miệng hậu huyệt Baji nhầy nhụa tinh dịch, trắng tươm một mảng.
Ran luôn tay ve vãn, chạm vào đầu ngực, gò má, mắt, khuôn môi, bụng,…. Hắn chạm vào tất cả mọi thứ và luôn miệng hỏi về một điều.

” Baji, em có thấy sướng không?”

Chỉ một câu hỏi nhưng lại hỏi đi hỏi lại không biết bao lần, nếu là người khác thì có lẽ dù đang chịch nhau mãnh liệt cỡ nào thì cơn nứng cũng bị tắt đi, chán chường rời bỏ người bạn tình này, nhưng Baji không há miệng đáp lại câu nào, anh chỉ nằm yên đó, không trả lời…

” A quên mất, tôi lỡ khâu miệng em lại mất rồi, xin lỗi nhé thiên thần câm lặng của tôi “

02. [ FuyuBaji ] Trung thu

Vào giữa đêm Trung thu với vầng trăng tròn rực rỡ soi chiếu cậu trai với mái tóc đen óng ánh, gợn sóng ở phần đuôi đang xõa ngang vai, trên thân mặc độc chiếc áo ba lỗ mỏng manh, gió lộng vào làm phấp phới lộ cả đậu đỏ nơi ngực. 

Baji nhìn ngẩn ngơ, vô định lên viên ngọc của bầu trời, anh an phận ngồi im đấy như chờ một ai đó, chờ thật lâu, chờ đến mòn mỏi. Bỗng từ sao cửa chính ló ra một gương mặt xinh xắn 

” Baji, anh mau ăn bánh đi, không cần chờ em đâu “

 ” Mệt mày quá, cứ lề mà lề mề làm nhanh đi rồi lên đây “

 ” DẠ!!! “

Cái đầu vàng dạ một tiếng thật to rồi mất hút, dưới bếp lại vang âm thanh leng keng của nồi niêu xoong chảo, Baji ngồi đây chỉ biết vừa phì cười vừa lắc đầu vì sự ngốc nghếch kia. 

 ” Baji, em xong rồi “

 ” Ong òi ì ô ây ồi ” 

Bị gọi nên Baji quay ngoắc lại, bên má bị độn đến căng tròn bởi cái bánh Tsukimi-dango đang ăn dở, song gương mặt cũng trở nên đáng yêu đến mức Chifuyu ngớ người ra hồi lâu.” Anh đang ăn bánh à, ngon không ?

“Quay về thực tại, cậu bước đến ngồi cạnh anh, nhìn chiếc má phúng phính đang di chuyển liên tục vì nhai. 

 ” On ắm, ăn i ” 

 ” ừa, để em thử “

Nói rồi Chifuyu kề mặt mình sát mặt anh, môi chạm môi, lưỡi bên kia đến gần rồi xâm chiếm vào trong, cướp đi chất dịch ngọt đã hòa quyện với nhân đậu quen thuộc, cướp luôn miếng bánh đã bị nhai nát, nơi yết hầu trượt lên trượt xuống thể hiện việc đã nuốt nhưng gì mà cái miệng hư hỏng của mình thu hoạch được. 

 ” Ngon thật đó Baji, cảm ơn anh nha ” 

 Chifuyu đưa lưỡi liếm những dư vị còn lại trên môi, mắt cong tròn nhưng ánh lên một nụ cười đầy ý gợi tình. Đây có phải là trả đũa ? Anh đã khiến em phải chết đứng vì vẻ đáng yêu kia thì giờ đây, em sẽ khiến anh phải xấu hổ đến không nơi nào giấu được với nụ hôn này.

03.[ SanBaji ] Mộng ảo

Ngọn gió chẳng biết từ phương nào nhưng lại cuồn cuộn, mạnh mẽ tựa như đang giận dữ, cũng tựa như dang cố tháo chạy khỏi gông xiềng vô hình, nó luồn qua cây cối, va đập vào vách nhà hoang tạo nên thứ âm thanh rợn người.

Bên trog không gian tối đen lạnh lẽo lại xuất hiện hai thân ảnh vô danh, kẻ nằm người ngồi, dường như người đang ngồi đó đang bóp cổ chàng trai nằm dưới đất với mái tóc dài đen nhánh, rối loạn tứ tung.

” Baji à, nếu ngay từ đầu mày chịu gia nhập Phạm Thiên thì mọi chuyện đã khác rồi. Tất cả là do mày, do mày không ngoan “

Tiếng sấm đì đùng rền vang giữa trời đêm giông tố, nó đánh xuống một đạo tia sáng, hằn lên gương mặt Sanzu vệt dài lộ rõ đôi mắt mở to trừng trừng, điên cuồng và chết chóc, khuôn miệng treo một nụ cười to tưởng chừng ngoác đến mang tai, một nụ cười đắc thắng trước nỗi đau đớn của thiếu niên vật vã khó thở nằm dưới thân hắn.

Baji nằm dưới thở dốc từng hồi bởi đường hô hấp bị hắn chặn lại, cổ bị bóp chặt đến mức hằn đỏ dấu tay, khóe mắt cùng với gương mặt đã lấm lem nước, tô điểm thêm chút hồng đỏ và chút căm hờn cùng thống khổ khi cơ thể sắp đặt giới hạn.

Trời ban thêm một tia sét, đoàng một cái tựa như rung chuyển đất trời, nó khiến người khác giật mình hoảng sợ, cũng khiến anh dần liệm đi sau tràng dài đau đớn.

Đôi mắt thâm quầng bỗng nhiên bật mở, cả cơ thể đau nhức không thôi, nhẹ xoay người một cái cũng làm xương cốt rã rời, từ ngoài bước vào một cậu chàng ăn vận lịch thiệp chỉnh tề, từng bước đến giường anh, cúi đầu áp trán xem Baji như thế nào?

” Sanzu, khi nãy tao mơ thấy mày bóp cổ tao, đau lắm “

Chất giọng trầm ấm nhưng lại thì thào thiếu hơi,như thể anh là một chiếc lông hồng có thể bị thôi bay bất cứ lúc nào, mỏng manh và dễ vỡ đến mức khiến con người điên cuồng như hắn lại nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt hốc hác thiếu sắc đến xót ruột gan, hắn cầm lên cốc nước đặt lên đôi môi khô khốc của Baji, từ từ nâng lên để lượng nước bên trong chảy vào khoang miệng, theo quán tính, anh cũng đưa tay lên đỡ lấy đáy, vô tình để phần tay dài của chiếc áo rộng đang mặc tụt xuống, lộ rõ chiếc hình xăm Hanafuda quen thuộc nơi cẳng tay.

” Baji của tao, mày không cần sợ, tao sẽ không bao giờ làm thế với mày cả “

Dẹp đi cốc nước, Sanzu ôm trọn anh vào lòng, ngã người nằm lên chiếc nệm quen thuộc mang hơi ấm của cả hai, hắn ôm chặt anh, tựa như sợ anh thoát khỏi vòng tay hắn và cất cánh bay đến phương trời nào, hắn sợ… Sợ lắm…Vì sợ nên hắn phải tước đi đôi cánh đấy, phải khắc lên anh cái dấu ấn của chốn ngục tù này… Phải giam Baji lại để chỉ mình hắn được chạm đến…

04.[ DraBaji ] Gặp lại


Nhìn lên bầu trời mưa nặng hạt âm u ảm đảm này, tôi chợt nghĩ đến em – Baji của tôi, em như chú mèo vậy ghét tiết trời lạnh và cũng ghét luôn cảm giác ướt át mà trời mưa mang lại, em hung hăn, gai góc đối với người ngoài nhưng lại mềm mại, dịu dàng mỗi khi tôi chạm vào.

Tôi nhớ cảm giác mình chạm vào mái tóc của em, nhớ cả lúc hôn em lần đầu, nhớ lúc em ngượng ngịu nắm tay tôi kh cả hai dạo phố, em đỏ mặt chẳng dám nhìn tôi, bàn tay to lớn nhưng lại run rẩy chẳng dám nắm lấy hệt như đứa trẻ lên ba muốn vòi quà nhưng lại sợ bị trách mắng. Tôi nhớ cả khi tôi chủ động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đổ mồ hồi vì lo sợ ấy, em giật mình đỏ cả cổ, như chú mèo nhỏ ngỡ ngàng xoay qua nhìn tôi.

Tôi nhớ tất cả những khoảnh khắc ta bên nhau, nhớ em cười, nhớ em nổi giận, nhớ lúc em khóc và nhớ cả lúc em ngã khụy xuống nên đất vì vết thương trên người. Tôi nhớ em, Baji, nhớ em nhiều lắm…

Nhưng em đừng lo, sẽ sớm thôi tôi sẽ đến, đến cái nơi mà tôi sẽ được gặp em lần nữa, chờ tôi nhé Baji, ta sẽ gặp lại nhau và tôi sẽ lại có cơ hội yêu em lần nữa, yêu nhẹ nhàng như thởu ban đầu ta quen nhau và cũng thật nồng nhiệt khi trao nhau nụ hôn đầu đời, chờ tôi nhé, Baji…

” Draken, mau tỉnh dậy “

Giọng nói trầm ấm, có chút hung hăng lại mang chút nồng ấm dịu dàng, Draken mở ra đôi mắt vừa khép lại để nhìn xem ai đang gọi mình.

Trước mắt anh là thiếu niên tươi trẻ mơn mởn tuổi 14 với mái tóc dài đen óng bay phấp phới giữa không gian vô định, thiếu niên đó cười với anh, nụ cười rất tươi, lộ cả hai chiếc răng nanh sắc bén quen thuộc.

Được nhìn thấy em lần nữa, tôi vui lắm, tôi muốn ôm em vào lòng, muốn ngửi lại mùi hương thoang thoảng quấn mũi trên mái tóc em, muốn nhận lại cảm giác ấm áp khi ôm em vào lòng, tôi muốn lắm… nhưng tại sao em lại từ chối tôi, tại sao chứ Baji.

Tại sao khi tôi vương ra vòng tay mình để ôm trọn em, em lại từ chối nó, tại sao?

” Draken, mày không thuộc về nơi này, mày phải sống thật tốt, tao luôn bên mày mà, luôn trong vòng tay ấm áp của mày và luôn theo mày mọi đường mọi nẻo, Draken, tao luôn bên mày…thế nên mày quay về đi, làm ơn! “

Sao em lại khóc? Sao những viên ngọc trong suốt kia lại rơi trên đôi gò má vàng ngọc của em chứ? Baji ơi, lòng tôi đau lắm, sống thiếu em tôi như thiếu mất trái tim vậy, nó đau lắm, tôi khẩn thiết cầu xin em để tôi đến bên em lần nữa đi…

” Draken, không được, tuyệt đối không được, cầu xin mày…quay về đi “

Em ôm chầm lấy tôi, rúc vào ngực tôi khóc thút thít, nỉ non cầu xin tôi quay về, nhưng Baji ơi! Tôi không thể quay về nữa rồi, thân xác tôi nơi kia đã lạnh dần, quần áo đã thấm đẫm nước mưa, tôi không thể quay về, cũng chẳng muốn quay về, nơi này có em, chỉ em và tôi, điều đó cũng đủ khiến tôi vui rồi

Em đừng khóc nữa Baji, tôi không đau buồn chút nào đâu trái lại, tôi vui lắm, tôi như sống lại được lần nữa vậy, tôi tìm lại được em, gặp em và được ôm em lần nữa vào lòng…

Đừng khóc nữa, tình yêu của tôi…