[RanBaji] Yêu chiều

LƯU Ý: FIC NÀY CỰC KỲ, CỰC KỲ, CỰC KỲ OOC, LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC

________________________________________________________________________________

“Mẹ kiếp bọn sâu bọ này, máu bắn bẩn hết cả người tao”

Lấn áp cả câu nói càu nhàu bực bọc là tiếng cửa mở toang vang vọng cả căn phòng. Bước vào trong, Baji rảo bước nhanh vào bên trong, bừa bãi vứt bỏ áo vest, cà vạt xuống cả dưới sàn, mặc kệ người theo sau mình kiên nhẫn cuối xuống nhặt lên hết lần này đến lần khác.

“Em đi tắm cho sạch đi, còn lại để tôi lo”

“Mệt lắm, không cần anh lo nhiều thế đâu, cứ vứt đó đi”

Đáp lại hắn là âm giọng mệt mỏi, chán ngấy những thứ đang diễn ra hiện tại của anh, Baji ngả người ngồi phịch xuống chiếc ghế bành êm ái, tay nhanh nhẹn cởi ra từng nút áo sơ mi để lộ bên trong là thân hình săn chắc được bọc bên ngoài bởi làn da trắng muốt, điểm xuyến vào đấy là hai hột đậu không ngại ngùng mà tự tin hiện diện trên cơ ngực căng mọng.

“Má, nóng quá, mồ hồi đổ ướt cả người rồi”

Tiết trời vào giữa mùa hè này, không cần nói thì có lẽ ai cũng biết nó nóng cỡ nào, càng về đêm, gió lộng vào nhưng chẳng mát hơn chút nào mà còn khô hanh hơn. Là một người vừa lao động chân tay cật lực về, cả người thấm đẫm mồ hồi có lẽ là lẽ thường tình, mà cũng vì bởi thế, nên càng làm cho những cơ múi trở nên bóng lưởng, thu hút mắt nhìn.

Suốt ngày nghe phải lời than phiền của một tên vừa cọc cằn, thô lỗ lại rắc rối như Baji, Ran cũng chỉ mỉm cười chiều chuộng rồi làm theo ý anh.

“Baji à, nếu cởi trần khi bật máy lạnh thì không tốt cho cơ thể đâu”

Nói rồi, Ran cũng nhẹ nhàng ngồi xuống sofa. Nếu cách Bại ngồi như thể một đợt sóng thần ập vào đất liền để thể hiện nỗi tức giận của mình với loài người thì cách của Ran lại nhẹ nhàng như làn nước bị cuốn đi bởi con gió, êm ả và dịu dàng xoa đi những vết thương bỏng rát do ngọn lửa nóng giận gây ra.

Hắn kiên nhẫn cài từng cúc áo lại, mặc cho những phần da tay mát lạnh đụng chạm vào lớp da thịt ấm nóng của anh. Chạm vào khối thịt mịn màn săn chắc lại tỏa ra nhiệt độ nóng hổi như thế mang lại một cảm giác khác lạ truyền đến đại não.

Ran dần dần mất đi kiên nhẫn, trấn cũng bất chợt xuất hiện những cái chau mày lạ lùng hiếm thấy, nhưng chẳng lâu lắc mà chốc sau đó đã biến mất ngay, thay vào đó là đôi mắt trong sáng được tô điểm bởi đôi đồng tử mang sắc màu của loài lan tím nay lại thứ bị “sinh vật” lạ lẫm với thân hình ngoằn ngoèo bao bọc bởi sắc đỏ nổi bật xen lẫn vào đôi mắt xinh đẹp ấy. Giờ đây Ran lại chẳng giống một quý ông điềm tĩnh, đạo mạo như thường ngày mà lại trở nên có phần hung hãn, như thể một loài thú ăn thịt đói rã rời đã nhắm được con mồi mà nó thèm khát bấy lâu.

Baji không phải là một con người tinh tế, nhưng anh cũng chẳng phải kẻ dại khờ. Nhìn gương mặt đã lộ mười mươi ý muốn thèm khát như thế, anh chẳng thể bảo là mình không biết gì được. Gạt đôi tay sớm đã có phần run rẩy khi cài từng cúc áo lại với nhau ra, Baji cười phá lên một tràng rồi lại chăm chú nhìn Ran, mỉa mai nhìn hắn một cái.

“Nứng tới mức đó rồi à?”

“A, hả?”

Đột nhiên bị Baji gạt tay, bị ngồi cả lên người thì hắn tất nhiên sẽ bị hoảng hồn, nay lại bị hồi thêm câu đó khác nào chọt thẳng vào trái tim đen ngòm mà hắn cất dấu bao lâu nay rồi móc ra. Nhìn chàng trai hung tàn đang ngồi ngay bộ phận nhạy cảm của mình mà cười ái ngại rồi vờ vịt chối bỏ.

“Haha, không có đâu, em mau xuống đi”

Bị Ran phủ nhận, Baji cũng chẳng tức tối hay bày tỏ gì cả, anh chỉ nhìn một lượt từ trên xuống, từ gương mặt trắng nõn nhưng lại phơn phớt hồng xuống đến hạ bộ đã hơi phồng lên, rồi lại dời mắt lên hàng cúc vài gần hết của hắn. Chẳng nói chẳng rằng mà đưa tay, giựt phăng chiếc áo đó ra, làm bung cả hàng cúc khiến chúng văng tung tóe, làm hỗn loạn cả không gian.

“Em làm cái gì th..”

Chia kịp nói hết câu, bất ngờ này lại bị bất ngờ khác chồng lên, Baji sau khi giựt đứt áo sơ mi của Ran liền nhanh tay kéo khóa quần, lôi ra một cái dương vật đã hơi cương cứng.

Như tìm được kho báu, mắt anh như sáng rực lên, chẳng để Ran kịp phản ứng lại thì miệng Baji đã che lấp đầu khất, cả thân rồi xuống đến tận gốc, đây cũng chẳng phải lần đầu nên anh mới có thể thành thục như thế nhưng đối với hắn, đây là một loại khoái cảm mới lạ.

“Ah…Baji à, mau dừng lại đi”

Dù cả người đã run lên bầng bật vì trái cấm, gương mặt đã đỏ lượng vì “say”nhưng bản thân Ran vẫn cứng miệng bảo anh dừng lại. Nhìn người ở phía trên dù bản thân đã bày ra khuôn mặt sắp đạt thống khoái vì anh, nhưng miệng lại nhất mực chối bỏ, Baji cảm thấy có chút buồn cười.

Như chán ngán một món đồ chơi, Baji chẳng thèm bú mút cái dương vật đã sắp bắn kia nữa, anh trèo lên, dạng chân quỳ nga eo hắn. Chiếc quần kaki đen bị anh cời ra, để lộ cặp mông căng mẩy, trắng muốt. Len lỏi vào giữa cặp đào kia lại và ngón tay có phần hơi thô của Baji.

Anh mất kiên nhẫn tự nới lỏng cho bản thân, khuôn miệng cũng chẳng nhàn, mời chào rồi lại tấn công hắn, cả hai cùng nhau hòa quyện vào nụ hôn nồng cháy, tiếng lép nhép ám muội vang lên, khỏa lấp đi không gian trống rỗng của căn phòng và có lẽ, cũng là của anh.

Bị qua cuồng trong nụ hôn sâu của Ran, Baji lại chẳng quên chuện chính, anh tách hai cánh mông mình để lộ hậu huyệt đỏ ửng vì bị trêu chọc, rồi lại ngồi xuống ngay phần đầu của dương vật. Chẳng báo trước, anh ngồi xuống, lấp đến cả gốc của côn thịt, hạnh động mạo hiểm đó khiến cả anh và hắn như trải nghiệm một cảm sung sướng tột cùng.

“Ah…hức…to quá…ưm…a”

Nằm bên bờ vực của cái chết giữa đất sa mạc nóng bức và hanh khô, thả thân mình dưới nền cát mềm mại, Baji như thể một chú chim bay lạc bị vắt kiệt sức lực đến khô héo cả thân tàn, khô héo cả cái tâm hồn sớm đã chết đi, nay vướng vào sa mạc với ý muốn được chết đi để trốn tránh hiện thực thì lại gặp làn gió, chúng mơn man, nhẹ nhàng và cuốn hút, khiến anh chẳng thể nào tỉnh táo mà chọn đi đúng đường.

“A…ưm…hức…sướng….ha…sướng vãi…ưm…ư…”

Từ trên nhìn xuống, trong mắt Baji, Ran như một tên phản bội bị dày vò dưới chân anh với vẻ mặt thống khổ chất chứa bao tuyệt vọng. Anh nắm quyền chủ động, nhấc lên hay ngồi xuống, nhanh hay chậm, tất cả đều nằm trong ý muốn của bản thân Baji, như thể đây là một trò chơi mà kẻ ngang ngược là anh đây lại được nắm quyền thì dù có sống dở chết dở ra sao, miễn mang đến niềm vui thì Baji cũng mặc Ran nằm đấy oàn mình chịu đựng sự trêu ghẹo.

Chơi với lửa, khéo có ngày bỏng tay, nếu Baji đã là một ông vua tàn bạo, lợi dụng quyền lực để giày vò và kẻ hèn mọn nhơ nhuốc này thì hắn sẽ là một người cầm quân nổi loạn, áp chế đấng trị vì bạo ngược.

Ran chẳng thế nào chịu được sự giày vò của cảm giác sướng đến điên người này nữa, hắn nắm lấy eo Baji, tự mình vận động, nhấp từng nhịp thúc vào cặp đào mây mẩy hoa xuân.

“Ha…ha…tên điên…nhẹ…ah..ưm…nhẹ đi”

Từng cú thúc mạnh bạo như chày giã cối ấp đến liên túc, với cái kích thước đó, với cái độ dài đó, Baji cứ ngỡ đâu Ran đang muốn phá nát bên trong mình, muốn xé rách anh ra làm hai. Mỗi lần đi vào tiến ra, dương vật của hắn đều thuần thục cà mạnh qua điểm mẫn cảm đấy, Baji ở trên cũng cảm nhận được, cảm nhận những cảm giác sung sướng mà bên dưới mang đến cho anh.

Đâu chỉ thế, cả đầu ti và họa mi của bản thân cũng được Ran chăm sóc tỉ mỉ đến nỗi hai hạt đầu đã thấm ướt nước bọt, dựng cứng đỏ ửng lên với chi chít dấu hôn cùng vết cắn chiếm hữu, tham lam.

Cảm giác vừa đau, vừa sướng lại có chút ngứa ngáy từ đầu ngực truyền đến, tất cả cuộn tròn vào nhau như mớ bồng bông hỗn độn ập vào đại não khiến anh chẳng tài nào xử trí được, Baji chỉ biết giờ đây mình, đang cùng với Ran dây dưa triền miên, đắm mình trong trụy lạc cấm kị.

Dương vật mềm oặt vì đã bắn ra hết lần này đến lần khác vậy mà lại bị hắn kéo dậy, làm cho cứng thêm một lần nữa, bắn một lần rồi hai lần, chẳng biết bao lâu mà cả người Baji giờ đây đã lấm lem những chất dịch trắng muốt, đặc lỏng có đủ, hòa quyện vào nhau bám lên thân người anh.

Thế nhưng lại chẳng có cảm giác ghê tởm mà nó lại càng tô điểm cho cơ thế, càng khiến anh đã say trong bể tình càng trở nên ủy mị quyến rũ hơn bao giờ hết. Ran nhìn người nằm dưới thân mình đây cũng chẳng kiềm được lòng, đâm tân sâu vào bên trọng khiến Baji như được lên mây, chạm đến cực khoái, nức nở xuất ra.

” Ah… hức…TÔI RA ĐẤY”

Như lời chào cuối màn, một dòng dịch bắn ra tung tóa trên bừ ngực trắng nõn kia, vương lên cả mặt và mái tóc đen tuyền bị mồ hôi kết dịch với nhau nằm toán loạn trên mặt và cả sofa, mắc cả vào khóe miệng hơi hé mở. Cánh môi chuyển động lên xuống nhè nhẹ theo nhịp thở đều đặn nhưng lại có phần hơi gấp gáp của Baji, chúng đỏ mọng lên vì bị dày vò khi nãy, giờ lại trông căng tràn sức sống, mời gọi ai kia đến nhấm nháp món ăn thượng phẩm này.

Ran như bị thôi miên, trải qua cơn sóng tình cuồn nhiệt như thế mà hình như lại không đủ với hắn, say đắm với cơn mộng mị, ảo não với cơn hứng tính còn lưu, chẳng biết tự bao giờ mà môi hắn và anh đã tiến đến gần sát nhau. Chỉ với một khoảng mỏng manh nữa thôi thì có lẽ đã được bầy ong tham lam thu về tổ, thế nhưng lại bị chủ vườn khó chiều phát hiện và đánh đuổi.

“Cút mẹ đi cái đồ tham lam này, mết bở hơi tai đây này ông anh ơiiiiiiiiii”

[ RanBaji ] Nghi hoặc

Giữa trời đêm đen tối tịch mịch, trê đầu ngàn saao, dưới chân là mặt đường phố thị đông vui. Từ ngõ nhỏ có hai thiếu iên lờ mờ xuất hiện. Một người tỉnh, một kẻ say, đi đứng liêu xiêu giữa con hẻm nhỏ.

” Baji à, anh tỉnh lại di, tới nhà rồi”

” ưm….hưm…”

Cậu tóc vàng dỡ ah tóc đen lết đi từng bước, đến trước cuae khu nhà quen thuộc lại gặp phải một người lạ mặt đúng trước cửa chờ sẵn, có vẻ hư là đã đợi rất lâu rồi.

” Anh là ai vậy? “

” Tôi là người yêu của em ấy, cậu đưa em ấy đây, tôi sẽ đỡ em vào nhà “

Ran đỡ lấy Baji đi vào nhà, hắn đóng sầm cửa. Trước ánh mắt ngờ vực của Chifuyu, rồi nhẹ nhàng tháo giày của cả hai bỏ lên kệ, Ran bồng Baji vào giường.Hắn như biết rõ mọi ngóc ngách của căn phòng này này vậy, mở cửa một cái là trúng ngay phóc phòng ngủ của anh. Ran thả Baji lên chiếc giường đơn quen thuộc, song lại vuốt lên mái tóc hai màu vuốt keo, thở hồng hộc ra chiều mệt lắm. 

Hắn ngắm người đang ngủ thật lâu, như thế muốn khắc từng nét mặt, hơi thở vào sâu trong não, trong tim để không bao giờ quên được. Hắn lới lỏng cà vạt rồi lại cởi từng nút áo để lộ ra khuôn ngực săn chắc, cơ thịt. Ran tiến lại sát gần Baji, bàn tay mân mê từng góc cạnh, lả lướt trên làn da mịn như mông em bé của anh, hắn nhịn không được mà thơm lên má một cái.

 Yêu thương là thế, nâng niu là thế, nhưng hắn lại cởi phăng đi nịt ở thắt lưng mình ra rồi trói hai tay anh lên đầu giường. Ran ngồi lên thân và giương đuôi mắt lấp lánh ánh tím như bảo thạch, xinh đẹp mà âm hiểm nhìn Baji.

 “Tôi đã bảo là em không được đến gần thằng đó mà.”

“Em không ngoan, không nghe lời tôi nên phải bị phạt.”

 “Phạt mẹ mày, tao rình mày hổm rài.” 

Hắn vừa luồn tay vào phần dưới đã bị vật xuống, trời đất đảo lộn làm Ran ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.Baji chiếm thế thượng phong, ngồi trên đùi Ran, liếm môi gợi dục. Anh ngồi trên cao dùng ánh mắt như một con sói dữ trước miếng mồi ngon, thèm thuồng và đói khát, uy dũng vô cùng.

Baji ve vãn cơ bụng săn chắc của Ran, một tay luồn ra phía sau lướt nhẹ lên túp lều nhỏ nhô lên ở hạ bộ, roẹt một tiếng, phéc-mơ-tuya đã bị anh kéo xuống.Từ trong chiếc quần âu bật ra thứ vừa nóng bỏng lại vừa rắn rỏi. Baji tinh ranh cạ phần mông mình lên túp lều nhỏ, cảm giác mặt vải ma sát với phần thịt mẫn cảm làm Ran ở phía trên khó chịu vô cùng, dương vật thêm phần thô to hơn.

Phần quần kín đáo bị tuột xuống, để lộ ra cặp đùi thon thả trắng nõn nà, và bàn tay lấp ló sau cặp gò đào căng mọng.Ngón tay anh thuần thục lới lỏng, đồng thời cũng làm vang vọng tiếng nhóp nhép của chất dịch nhầy của nơi tuyệt mật. Ran nằm dưới chứng kiến tường tận rõ ràng hết mọi chuyện, yết hầu chuyển động, ừng ực tiếng nước thèm khát.Anh ngồi trên thân Ran cười ngạo mạn, buông ra đôi lời trêu ghẹo hắn. 

 “Nứng đến thế à? Giỏi thì chịch tao đi.”

Bàn tay anh cố định vịt trí của côn thịt đã cương cứng đặt ngay miệng huyệt ẩm ướt, đói khát. Anh ngồi xuống, từ từ nuốt dương vật nóng bỏng vào bên trong, nuốt hết quy đầu, nuốt đến nửa thân thì anh dừng lại. Dù chỉ mới nửa cây hàng nhưng bụng Baji lại trước vô cùng, tưởng chừng như bên trong anh đã bị lấp đầy vậy.Gương mặt phơn phớt sắc đỏ hồng cười sung sướng, nhưng lại cau có vì cái to lớn của Ran. Giận cá chém thớt, anh quát hắn vài cậu.

 “Mắc gì to vậy?! Nhỏ lại chút đi!”

Nửa trong nửa ngoài như thế lại còn bị siết chặt như muốn đứt ra, thêm cái thói ngang ngược của Baji, cuối cùng thì Ran cũng đã hết nhẫn nại, hắn trực tiếp nắm lấy một bên eo anh ấn mạnh xuống, côn thịt phía dưới trót lọt đâm vào trong, lấp đầy cả khoang bụng.Bị tấn công bất ngờ, nhưng anh lại sướng đến điên người, sướng đến ngửa cả ra sau, cất lên thứ âm thanh dâm mĩ cuốn tai.

Quyết không chịu ở thế bị động nữa, hắn bật người, đè Baji xuống dưới thân mình. Anh ngơ ngác nhìn hắn nhưng chưa được bao lâu thì lại bị từng hồi đâm rút mạnh bạo của Ran làm cho nhắm tịt mắt lại, siết chặt tay, đôi chân thon dài cuốn chặt lấy eo Ran không buông. 

” Ah…hức…nhẹ…ưm nhẹ thôi…muốn chịch chết tao hay gì?…ahaa…hức…ư hức… “

Nếu không nói đến phản ứng hóa học tạo ra hiện tượng khói trắng bay ra mà không cần tới lửa thì câu “có lửa mà thì mới có khói” sẽ đúng. Nếu Baji không buông lời trêu ghẹo Ran thì làm gì có chuyện hắn khiến anh nghẹt thở với từng cú thúc sâu đến lút cán.Baji mệt lả người, anh kéo lấy người đàn ông đang khiến anh phải chìm vào trong biển tình xuống, trao cho người nụ hôn nồng nhiệt, cháy bỏng hơn cả lửa. 

Tiếng môi lưỡi cuốn lấy nhau, trao nhau những gì tinh túy nhất, tan rồi lại hợp. Cánh môi Baji bị hôn đến đỏ ửng, lồng ngực phập phùng cố nuốt khí thở vào trong, khuôn mặt đỏ lựng và đôi mắt ngấn nước lệ nhòe, quyến rũ vô cùng.

Ran không chịu được nữa, hắn đâm lút cán, chôn chặt dương vật vào bên trong nộm thịt non mềm, phun ra những dòng tinh trắng đặc sệt.

 Chấm dứt cơn hoan ái, Baji nhìn Ran rồi lại nhớ về những buổi chiều hắn lấp ló nơi khuất bóng đợi anh về, nhớ những tờ giấy note dán nơi cửa vào, nhớ những dòng chữ quan tâm, căn dặn, vui đùa hay trách mắng đe dọa.Mọi sự vốn đã bị Baji biết ngay từ đầu, nhưng anh muốn tóm được con chó nhỏ này, muốn bắt nó, ngắm và ăn sạch nó. 

Ran rút dương vật ra khỏi lỗ nhỏ đỏ hoe, dòng tinh trắng cũng từ đó mà chảy tràn ra, thấm đẫm nơi giao hợp của hai người.Hắn đi xuống bếp chọn lấy một con dao cắt bỏ đi sợi dây xiềng xích, xoa xoa lên vết trói trên tay rồi lại quay trở về giường bế thốc Baji lên đi vệ sinh sạch sẽ. 

Hắn thay cả ga giường, mọi việc thuần thục nhanh gọn như thể hắn đã sớm quen với ngôi nhà này vậy. Ran đặt Baji trở về nơi cũ, lấy chăn đắp cho anh, chăm sóc kĩ từng sợi tóc đến nét mặt, rồi lại chui tọt vào chăn ôm lấy Baji. Cứ ngỡ Ran sẽ ôm anh vào lòng nhưng chính hắn là người rúc vào ngực Baji, nhắm mắt và yên bình chìm vào mộng say. 

Nắng ban mai chiếu rọi vào làm sáng cả căn phòng u uất. Baji nằm trên chiếc giường thiêm thiếp, bỗng một tiếng điện thoại vang lênn ing ỏi làm cho anh phải tỉnh giấc cựa quậy thân người bắt máy. 

 “Sáng sớm mà ai lại đến không biết?!” 

Anh bắt máy rồi lại im lặng, không gian tĩnh lặng vang lên tiếng nói nhẹ từ đầu dây bên kia, lộ vẻ lo lắng lắm, nhưng không đợi bên kia dứt lời thì Baji bên này đã tuôn ra một tràng cau có.

“Mày bị điên à?! Người yêu quái gì, chỉ đơn giản là một con chó nhỏ mà tao ngắm từ lâu mà thôi.”

[ RanBaji ] Nô lệ

Tiếng lộc cộc của guốc gỗ đi trên nền đất đều đều vang lên bên trong địa lao tăm tối, ẩm ướt, thiếu niên mắt phượng với hai bím tóc lạ màu khoác trên mình chất lụa tơ tằm đắt đỏ, phổ biến trong giới thượng lưu. Đi trước hắn có một tên cai ngục lớn xác nhỏ gan, theo sau là một tên hộ vệ thần thần bí bí. Nhà Haitani là một dòng tộc hùng mạnh với danh tiếng vang rộng. Đa mưu túc trí là thành ngữ mà miệng đời dùng để nói về họ.

Dưới sự cai trị của đế chế mới, nơi biên ải đã xảy ra chiến tranh giữa hai nước Tenjiku và Toman, Haitani Ran đại diện nhà nòi thân chinh xuất trận hạ gục kẻ thù, bắt được tướng lĩnh bên kia làm tin uy hiếp.

Nay hắn bước thân vàng của mình đến nơi thối nát này là để “thăm hỏi” vị kia. Đi dọc theo con đường tưởng chừng không kết thúc thì hắn cũng đã đến nơi, nhìn bộ dáng thân tàn ma dại của Baji bên trong khung sắt làm Ran có chút thích thú, muốn vui đùa.

Vẫy vẫy tay hai cái là đã có ghế ngồi, hắn thư thả ngồi xuống đợi trò vui bày ra trước mắt. Anh cả người máu thịt lẫn lộn, thương tích mới cũ chồng chất lên nhau, anh bị hai tên cai ngục kéo ra vứt xuống chân Ran, mặc anh vật vã đến mức nào.

Hắn ngồi trên nhìn xuống, nhìn tên quỳ rạp dưới mình bằng ánh thương hại, khinh bỉ, anh cũng nhìn lại hắn, nhìn một cách kiên cường bất khuất, thách thức mọi kẻ thù dù cho thân xác này có tàn tạ đến mức nào. Ánh nhìn sắt bén như ngọn chông thẳng đứng đó làm hắn tức đến gai người, mạnh bạo dùng chân đạp thẳng Baji va vào khung sắt.

” Người đâu, đem chanh và muối đến đây “

Chất giọng trầm ổn vang lên pha chút kiềm nén để cơn giận bên trong không bùng nổ. Nhận lệnh thân chủ, tên hầu từ đâu mang ra một chậu muối ớt đầy đủ đúng như yêu cầu của hắn, hai tên canh gác cầm lấy bắp tay sốc người anh đứng dậy , một tên nữa dùng dao rạch lên người Baji tạo nên những vết thương để tên còn lại cầm những muỗng muối, những lát chanh chà xát vào. Cảm giác đau rát, tê dại xộc lên não khiến anh thét khàn giọng, kêu rên vì…sung sướng, thõa mãn? Đúng vậy, bị xát muối vào vết thương như thế này chỉ khiến anh sướng rơn người, sướng đến dại cả ra chứ không dày vò anh trong địa ngục như tên Ran đã dự tính.

Mỗi một vết thương trên cơ thể Baji là một liều thuốc kích dục, chúng như hàng trăm con kiến lũ lượt di chuyển trên cơ thể khiến anh khó chịu, ngứa ngáy đến phát điên, hơi thở cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp, gương mặt được một tầng mây hồng che khuất.

Mục đích chính của hắn đến đây cốt là để tra tấn, hành hạ tên Baji này, đồng thời moi thêm thông tin bên địch, ai ngờ đâu bây giờ anh lại cho hắn nhìn thấy cái vẻ dâm đãng, lẳng lơ kia chứ, thật ngoài mong đợi. Cái bộ dáng cả người đỏ ửng, thở hồng hộc vì phấn khích kia làm Ran dâng lên trong lòng một cảm giác nhộn nhạo của sự thích thú, phấn khích của tò mò và biến thái của bản tính điên loạn đã ăn sâu vào trong con người, hắn cho người đem Baji đi rửa sạch thân thể, dọn dẹp mớ hỗn độn kia và đưa anh vào phòng hắn khi đã hoàn tất.

Đứng dưới lưới trời đêm vô tận là một gian nhà rộng lớn, Ran Haitani mở rộng cánh cửa bước vào. Gian phòng được bày trí hết sức tinh tế, không thừa không thiếu chi tiết nào, điểm vào đó một vệt nổi chính là Baji bị trói chặt bị đặt giữa tấm nệm trải. Hắn bước vào, lôi ra từ áo một chiếc hộp thiết nho nhỏ tiến dần đến nơi của anh,vừa mở nắp vừa nhìn anh bị trói chặt không cách nào thoát ra hắn khinh khỉnh cười chế nhạo, Ran ghì chặt đôi tay xuống nệm dùng thân mình che phủ tạo áp lực, Baji cũng không nhún nhừơng, anh vùng vẫy kịch liệt như chú giun bị kẹp bởi miệng chim, vừa kháng cự vừa phỉ nhổ.

” Mẹ thằng chó, mau thả tao ra, tao đập chết mẹ mày giờ “

Anh gan to lớn mật mắng hắn, hắn tuyên dương anh bằng cái tát thẳng vào má vang lên bốp một tiếng rõ to, nhưng hắn biết rằng cái bạt tay này chả là gì, dù sao với kẻ khổ dâm như anh thì nó cũng giống như đang ban thưởng vậy.

Ran lấy từ trong hộp ra một chất gì đó thoa vào vùng co thắt của miệng huyệt rồi mạnh tay chọc thẳng vào trong mặc anh bên dưới đau đến bậc nào. Hắn tiến công vào trong, mạnh mẽ thao lộng, chà đạp lớp thịt ấm nóng bằng hai ngón tay linh hoạt làm âm thanh nhóp nhép âm vang khắp phòng xen lẫn vào là tiếng rên ư ử ngân dài kiềm nén của Baji. Ngón tay liên tục lần mò đâm chọc không thương tiếc để tìm điểm mẫn cảm kia.

” Aa… hức… “

Âm thanh sung sướng trong trẻo cất lên đánh động. Hắn nhận ra mình đã tìm được mục tiêu, Ran ma mãnh ấn liên hồi vào điểm mật kia khiến anh như chiếc thuyền nhỏ bị cơn sóng tình bất ngờ ập đến nhấn chìm xuống lòng sâu của biển, anh dần mất đi tự chủ và cất lên thành tiếng những điệu nhạc ái muội, ngượng ngùng. Chơi đùa đã đủ, hắn rời khỏi chốn hoang lạc đi đến tủ gỗ gần đó lục lọi, Baji bên này bị chơi đùa đến căng cứng cả người, thân thể đỏ hỏn, nóng bỏng như thiêu đốt, địa phận nằm giữa hai gò đồi căn mọng râm ran ngứa, cảm giác như thèm khát thứ gì đó đến không ngừng co bóp tiết ra dịch nhờn.

Hắn kéo mở hết ngăn này đến ngăn khác, đến ngăn cuối mới dừng lại chăm chú nhìn thứ gì đó, từ bên trong, Ran lôi ra một cây roi mây còn khá mới, miệng nhoẻn cười trông đê tiện vô cùng.

” Thằng điếm, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội “

Nói rồi hắn lật người của Baji lại, đem phần mông hướng lên trên đầy dụ dỗ, tay cầm roi vung mạnh làm bốp một tiếng đau thấu da thịt.

” Áaaaaa..THẰNG ĐIÊN, LÀM CÁI LỒN GÌ VẬY HẢ… HỨC HỨC “

Câu mắng của anh có mạnh mẽ tới đâu thì qua tai hắn lại như gió thoảng qua, nhẹ tênh như không khí. Ran như được xả hận nên vút roi liên tiếp làm nó hằn lên những vệt dài trên cánh mông trắng nõn. Baji nằm đó chịu trận, anh không thể thoát khỏi siềng xích trói buộc, lị càng không thể chống cự trước thứ khoái cảm đau đớn thèm khát từ lâu đang vồ vập tấn công mình, anh chỉ có thể nằm đó, chịu từng đòn roi và rên thành tiếng trong nước mắt và nhục dục.

Đánh chán chê, hắn lật người anh lại, mảng khăn trên mắt bị thấm ướt cả, hơi thở cũng vì khóc mà đứt quãng theo, ở nơi bụng săn chắn cơ thịt nhầy nhụa chất dịch đục ngầu được gọi là tinh dịch, ha, anh là bị đánh đau đến bắn ra đấy, tên Ran hừ mạnh một tiếng rồi nắm chặt lấy dương vật đã có phần ỉu xuống của Baji sóc mạnh, tay còn lại bấu lấy đầu ti đã cứng của anh, ngắc, nhéo rồi búng, hắn làm đủ trò khiến nơi đó sưng tấy cả lên, thiếu điều rướm cả máu.

” Mẹ kiếp … thằng chó… a..ưh…. mau dừng lại… ư….mm “

” Câm mồm đi, con cu của mày còn thành thật hơn mày đấy, cả hai đầu ti cứng như thế này mà còn già mồm cứng miệng “

Ran lên giọng chặn họng, vừa khiêu khích vừa châm chọc Baji làm anh tức điên, muốn giơ tay đấm hắn nhưng lại bị tước đi khả năng nhìn thấy nên chỉ đành khua quơ loạn xạ, hắn cũng chẳng đấm đá gì lại, chỉ dùng tay tuốt lộng vài lần đã khiến anh mềm nhũn cả ra, vẻ hổ báo cũng theo đó trôi đi mất. bàn tay to rộng nắm chặt dương vật của anh, điêu luyện lên lên xuống xuống khiến anh ngập trong khoái lạc, đến khi lên đỉnh muốn lại bị Ran chặn lại không cho bắn ra.

” Ư hức hức…buô..ng… để tao ra…”

” Giỏi thì làm tao nứng đến xuất tinh trong lỗ nhỏ của mày đi, đến đó thì tao cho mày bắn “

Ran tay không xé rách vạt áo, lấy một mảnh vải buột chặt vào gốc gậy thịt, hắn lần nữa lật người Baji, lật anh như lật tờ giấy vô tri vậy. Bàn tay đặt lên cánh mông vẫn còn xưng đỏ tạo nên cảm giác chi chít rợn người truyền thẳng đến đại não anh, khiến anh nhạy cảm hơn bội phần, hắn tách hai gò đồi căng mây mẩy ra để lộ cúc huyệt hồng phấn mê người. Ran đem dương cụ của mình đặt trước miệng huyệt, cứ nhấn nhá như chuẩn bị tấn công khiến anh khó chịu vô cùng.

Cứ lên rồi xuống ma sát miệng nhỏ, hắn đột nhiên đâm thẳng vào trong. Cơn đau như xé nát cơ thể ập tới không báo trước khiến anh như chế đi sống lại, đau đớn khôn cùng. Với cái màn dạo đầu chủ yếu để chọc ngoáy, khiêu khích Baji của hắn thì vốn dĩ nó chả có tác dụng làm giãn hậu huyệt, cú thúc bất ngờ đó chẳng khác gì đang tàn phá nội bích mỏng manh bên trong.

” Ahh…Đau…đau quá”

” Càng đau thì sướng chứ sao, không phải mày thích đau lắm à, thằng dâm đãng “

Nắm lấy vòng éo thon gọn của Baji, hắn đẩy thân mình vào anh sâu đến lút cán, bàn tay đặt trên mặt mông không yên phận mà vỗ đen đét như mẹ đánh đít ta khi nhỏ vậy. Ran mạnh bạo đâm vào rút ra, lần nào cũng tận gốc, âm thanh phầm phập cùng tiếng kêu rên đau đớn của Baji hòa đan xen lẫn nhau vang vọng khắp phòng, Baji bên dưới cào cấu van xin hắn ngừng động nhưng đáp trả lại anh chỉ là những cú thúc mạnh hơn, mạnh đến mức tưởng chừng hắn đã đâm đến dạ dày.

Sau một hồi kịch liệt luận động, Ran lên đỉnh và xuất vào bên trong Baji, lượng tinh dịch bất ngờ xuất ra tràn vào trong làm anh run cả người, phần vì sướng, phần vì bất ngờ, hắn cũng uy tín, giữ đúng lời hứa cởi mảnh vải buột nơi hạ bộ. Anh như tìm thấy tự do, bắn thứ chất dịch đã bị kiềm nén bấy lâu ra bên ngoài làm dính lên bụng, lên ngực và vương cả ra nệm. Ran kéo người người anh dậy, nắm tóc sau gáy rồi giương mắt nhìn anh như muốn ra lệnh.

” Mau liếm sạch nó đi, toàn thứ dơ bẩn của mày không đấy “

Phần tóc bị Ran nắm chặt, ghị kéo nó như đống bùi nhùi chứ không phải một mái tóc óng ả, Baji bị dí mặt sát vào nơi hạ bộ bẩn thiểu đó, nhìn thứ vừa đâm chọc anh khi nãy vẫn còn dựng đứng mà rùng mình, anh e ngại liếm phần đầu dương vật, chưa kịp làm quen đã bị Ran ấn đầu xuống, toàn bộ dương vật chui tọt vào trong khoang miệng đâm vào cổ họng khiến Baji muốn ói ra nhưng lại không thể, nước mắt ngay khóe mi cũng đã tuôn ra chảy dọc theo gò má.

” Cẩn thận răng mày đấy”

Anh giờ như một món đồ chơi vô tri vô giác để mạc anh tiêu khiển, chơi đùa, mặc kệ cả lòng tự tôn mà anh bảo vệ bấy lâu nay bị hắn chà đạp đến nát vụn. Cổ họng anh bây giờ cảm giác như muốn rách ra vậy, cả cơ thể uể oải không chút sức sống, mi mắt díp lại chỉ muốn ngủ thôi, ngủ thẳng một giấc đến sáng mai để không trải qua những màn tra tấn này nữa, ngủ để có thể biết đây là mơ, hoặc ít nhất… là tự lừa dối bản thân mình rằng đây là mơ.

Baji từ xưa đã được mệnh danh là tướng lĩnh đánh đâu thắng đó, oai phong vô cùng, nhưng ánh mắt người đời mà, họ đâu biết rằng sau lớp áo giáp rắn rỏi đã tắm không biết bao nhiêu máu của cả địch lẫn ta, sau vẻ bề ngoài kiên cường, mạnh mẽ kia lại chính là một con người thèm khát sự đau đớn đến độ nào

Sống trong gia cảnh nghèo khó, từ nhỏ Baji đã bị đánh đập, cưỡng ép bởi chính cha đẻ của mình, lâu dần, thời gian hình thành hóa trong anh cái sở thích bị bạo hành ấy. Anh tự kinh tởm chính mình nhưng lại chả thể chết đi, rồi sau đó anh lại quyết định giam mình trong tấm áo giáp, mang một vẻ ngoài khác và giấu nhẹm con người đáng khinh miệt kia đi.

Đó chính là cách Baji sống cho tới khi gặp Ran. Một tên biến thái, khùng điên đã đánh bại và mang anh đi, hắn cho anh được trãi nghiệm cái cảm giác khác lạ bấy lâu nay thèm khát, hắn gọi anh bằng những từ ngữ thô tục nhưng lại khiến anh sướng rơn trong lòng, nhưng anh nào dám thừa nhận, lòng tự tôn của Baji không cho phép mình làm chuyện đó.

Dù Ran có dày vò, hành hạ Baji thế nào thì anh cũng chẳng thể chống cự, biết làm sao đây? Vì quả đắng mà hắn trao lại chính là rựu ngọt khi anh nhận, mỗi một trận đòn, mỗi một cái đánh, mỗi một cú thúc của hắn đều khiến từng tế bào trong anh sướng đến dại ra, khiến anh phải ngủ quên trong nhục dục.

Tiếng mưa ríu rít bên ngoài cửa sổ len lỏi vào trong đánh thức Baji. Đây chắc có lẽ là lần mở mắt bình thường duy nhất trong những lần bị hắn chịch đến tỉnh giấc, cả cơ thể anh xanh xanh đỏ đỏ dấu vết ái muội đan xen vết roi mây, dấu tay đỏ ửng làm anh trở nên vừa gợi tình lại vừa xơ xác. Baji như cái xác không hồn ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà một cách vô định, bên tai lắng nghe tiếng rì rào tươi mát của thiên nhiên mà buồn nao lòng. Anh nhắm lại đôi mắt, nhớ lại khoảnh khắc hoan ái ấy, anh tự hỏi mình nên làm gì đây? Nên trở lại chính mình để lần nữa cảm nhận sự sung sướng đó hay nên đội lên vẻ ngoài cũ và trở thành một con người trung kiên, vạch ra kế hoạch để trốn thoát. Trốn thoát hay ở lại đều không phải thứ anh đủ sức anh quan tâm nữa, anh muốn nghỉ ngơi, muốn thiếp vào mộng và dựa vào lồng ngực tràn đầy hơi ấm của một ai đó…

________________________________________________________

Trong gian phòng tối om lại có một thiếu niên nằm dài trên sàn, một tay chống đầu một tay cầm tẩu thuốc phì phèo khói bay lơ lững giữa không khí, làm người nhìn vào tưởng mình lạc vào cõi hư ảo nào đó. Từ phía cửa một ông lão già nua bước vào, quỳ rạp người mình trên tấm chiếu Tatami trước cậu trai nọ.

” Chủ nhân, người kia nên xử lí thế nào đây ạ “

” Cứ đem nhốt vào địa lao, hằng ngày cho vài người đến chăm sóc, dù sao cũng vừa đúng cái sở thích khổ dâm của nó “

” Dạ…”