[KazuBaji] Hạnh phúc

Tình yêu tuổi học trò là chiếc hộp màu hồng chứa đựng sự nhiệt huyết và cả thanh xuân trong đấy, nó mang theo bị ngọt của tình đầu và sự đắng chát của bi thương, có đôi tan vỡ trong phúc chốc, có đôi bùng cháy rực rỡ rồi lại phai tàn nhanh chóng, cũng có đôi êm đềm như nước trôi nhưng lại bền chặt như keo sơn không đứt.

Kazutora cũng chẳng biết hắn thuộc hướng quan hệ nào, giữa hắn và Baji không quá nồng nhiệt cũng chẳng êm đềm, cả hai từng là bạn thân thowru nhỉ, cùng nhau rong rủi khắp nơi, thử trò này rồi đến chơi trò khác, phá làng phá xóm chẳng để ai yên nhưng lại vui thú vô cùng.

Thời gian đâu chỉ dậm chân tại khoảnh khắc trẻ thơ mãi, dần dà hắn và anh lớn lên, trùng hợp sao mà cả hai cùng vào chung một trường, ở chung một lớp, tình cảm được xây dựng từ xưa nay được cả hai chắp tay tiếp tục bồi đắp, đã vững vàng lại càng thêm vững vàng hơn. Song, ngày càng tiếp xúc với Baji, hắn càng nhận ra một thứ gì đó rất lạ đang nảy sinh trong mình, nó lạ lẫm và náo nức, nó khiến hắn chỉ muốn ở bên anh, khiến hắn mỗi khi thấy anh sẽ chẳng tự chủ mà nhoẻn miệng cười, khiến hắn khi thấy người khác tiếp cận hay gần gũi với anh thì trong lòng nhộn nhạo, khó chịu và bức bối.

Kazutora dần cảm thấy mình chẳng còn là chính mình nữa, hắn bắt đầu tìm kiếm, mài mò để xem xem cuối cùng mình đã mắc phải căn bệnh quái đẳng gì. Và cuối cùng, đáp án dành cho cậu bé ngây thơ chính là ” Yêu”. Nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính phát sáng bằng đôi mắt ngẩn ngơ, tròn xoe với những câu hỏi ngập tràn trong đấy.

Kazutora lặp lại từ ấy đôi ba lần rồi hắn tắt máy đi, nằm vật ra giường rồi nhìn lên trần nhà, chẳng biết hắn nghĩ gì? Hay có toan tính gì, ta chỉ biết một điều rằng, hoa này đã nở rồi, muốn nó tươi thì cây cần được bón phân và nước từ người gieo nó vào mảnh đất trái tim mà Kazutora hắn đã mở, còn nếu muốn nó tàn đi, chỉ cần bóp, bóp thật mạnh để nó chẳng mang chút mầm sống nào để đơm hoa khoe sắc, đồng thời, bóp chết cả trái tim của người con trai lần đầu nếm trãi vị ngọt của tình yêu, một tình yêu học trò.

Nhưng Baji nào phải loại người nhẫn tâm ruồng bỏ chú mèo đáng thương như Kazutora, anh có chút bất ngờ, bối rối, thậm chí là hoảng sợ khi nghe chính miệng Kazu nói ra, anh…anh chẳng biết làm gì cả, nhưng thông qua ánh mắt nhìn trực diện kia, anh cũng hiểu được đôi phần tấm lòng của hắn. Kazutora thừa biết chuyện này chẳng mấy dễ dàng để chấp nhận, hắn thổ lộ lòng mình ra, đắn đo nhìn Baji rồi lại nhìn xuống vạt áo bị mình se đến nhàu nhĩ, hắn muốn cho anh thời gian suy nghĩ, cũng như tự cho mình một khoảng trống để có thể tự mình tính toán cho chuyện sau này. Lỡ như Baji không đồng ý thì sao? Lỡ như anh chẳng còn chơi với hắn, chẳng còn xem hắn là bạn thì sẽ như nào? Lỡ như Baji khinh bỉ và né tránh hắn rồi sao?

Qúa nhiều cái “lỡ như” xoay quanh Kazutora, thế nhưng, thứ duy nhất trong trí óc hắn bây giờ chẳng phải muộn phiền lo lắng việc tình cảm mình chẳng được đáp lại, so với thường ngày thì giờ đây, mọi thứ đều thanh thản hơn bao giờ hết. Kazutora đã bộc lộ được nỗi lòng của mình, hắn phô bày đóa hoa xinh đẹp mà hắn dùng tình cảm bấy lâu để nuôi nấng cho Baji xem, việc của hắn bây giờ chỉ là chờ đợi kết quả, chờ một khoảnh khắc mà Kazu đã đợi hai năm trời.

Và rồi, anh đồng ý, dòng đời hắn như dòng nước vậy, êm ả và dịu dàng, ngày hắn nhận được lời chấp nhận của anh, Kazutora như muốn phát điên vậy, hắn khóc, lần đầu tiên hắn rơi nước mắt vì niềm hạnh phúc này, mọi thứ như vỡ òa ra vậy, vỡ ra rồi cuốn đi lí trí của hắn.

Năm ấy là cuối cấp, mọi người được dịp lưu lại một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó chính là khung cảnh Kazu nhảy phóc lên người Baji, vừa khóc vừa cười ôm anh cứng ngắt.

Sau đó hắn và anh nắm tay nhau đi cùng trên con đường mòn lối nhỏ suốt tám năm, có vui, có buồn, có giận hờn cũng có vui đùa bên nhau, những người tháng đượm màu hạnh phúc, và rồi, hắn cầu hôn anh. Chẳng phải là một buổi cầu hôn quá lớn hay long trọng, nó đơn sơ và có phần tùy tiện, nhưng, nó là tất cả tấm lòng của Kazutora dành hết cho Baji, dành hết cho người mà hắn yêu nhất.

Năm giờ rưỡi chiều, Baji về nhà, anh mở cửa, cởi giầy, mọi động tác liên tiếp trông như thói quen lâu ngày, thuần thục và nhanh chóng, nhưng anh cảm thấy có cái gì đó lạ lắm, xung quanh nhà chẳng biết sao lại tối đen, thường ngày sẽ có Kazutora ngồi ở sòa chờ anh về, nay cũng chẳng thấy đâu. Không gian tĩnh lặng lạ thường, Baji nhìn ít lâu cũng chẳng để tâm nữa, anh đi vào nhà, tìm công tắc đèn rồi bật lên.

“Baji, mày cưới tao nhé”

Ánh sáng vừa chiếu rọi thì lời cầu hôn cũng vang lên, Baji bất ngờ nhìn người con trai chung sống với anh chẳng biết bao lâu đang chân quỳ chân chồng, tây nâng chiếc nhẫn, nó đơn giản, nhưng lại đẹp vô cùng, bên trong còn khắc cả tên Baji.

Chẳng thể đáp lời nổi, anh như câm nín trước món quà này của Kazutora, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã rơi trên đôi gò mắt kia, làm ướt đấm mắt anh, ướt luôn cả bức từơng tinh thần rắn chắc của Baji, như đứa trẻ thơ, anh sà vào lòng Kazutora, miệng thốt lên ba chữ “tao đồng ý”

Mỗi giai đoạn trong cuộc đời là một khung cảnh khác của vở kịch cuộc sống do chính ta xây dựng nên, và lần này Kazutora mang chúng ta đến khung cảnh một lễ cưới nhộn nhịp, anh nắm tay Baji tiến vào lễ đường với nụ cười rạng rỡ trên môi và ngàn lời chúc phúc không ngớt.

Bỗng….

” Cậu Kazutora à, cậu Kazutora, tỉnh dậy đi, cậu ơi…”

Giọng nữ chẳng biết từ nơi nào vọng đến, nhẹ nhàng nhưng lại inh ỏi, nó như tiếng chuong ngân vang kéo hắn khỏi thứ hạnh phúc mà có chế hắn cũng muốn níu kéo này,vạt sáng dần dần tỉnh giấc xen vào tầm nhìn của Kazutora, từng tia nắng như những chiếc ghim nhọn đâm vào mắt làm hắn chẳng thể nào mở to ra để nhìn chung quanh, hắn chỉ có thế thấp lấp ló không gian chung quang với tầm nhìn ảo mộng.

Trắng, rất trắng, mọi thứ từ bàn ghế, sơn tường, rèm cửa, tất cả chỉ mang một màu đơn bạc, Kazutora ngẩn ngơ, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng phải hắn đang nắm tay Baji, đang cùng anh tiến vào lễ đường nhộn nhịp với biết bao tiếng chúc mừng, vỗ tay rộn rã. Vậy mà tại sao giờ chỉ còn lại mình hắn với không gian lạ lẫm này? Tại sao?

“Cậu Kazutora, tới giờ uống thuốc rồi, dạo này cậu ngủ nhiều lắm đấy, cậu muốn ra ngoài hít thở chút không khí không? Tôi sẽ dẫn cậu đi…”

Vẫn là một giọng nói đó, một giọng nữ êm dịu, chất giọng nhẹ nhàng và ấm áp, nó giống như giọng của Baji vậy, tuy không hẳn nhưng nó vẫn khiến anh gợi lên được cảm giác nhớ thương gì cho người đó, phải, người yêu anh, cái người mà anh lỡ tay đánh mất trên đoạn đường cao tốc đó, cái người mà anh chẳng thể nào gặp lại…

Kazutora – bệnh nhân tâm thần phòng 8013

[ KazuBaji ] Cơn mê

LƯU Ý: FIC NÀY CỰC KỲ, CỰC KỲ, CỰC KỲ OOC, LƯU Ý TRƯỚC KHI XEM

______________________________________________________________________________

1. 

Nhìn thân xác thấm đẫm máu tươi rồi lại nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tanh của mình, Baji ngồi thừ, ánh mắt xa xăm gửi lên ánh mặt trời dần lặn xuống đưa anh về quá khứ hoài niệm nhưng cũng tràn đầy đau thương mất mát.

” Này Kazutora ”

”Kazutora ơi “

”Kazu ơi…”

Trời thanh, gió mát, lá đu đưa, mặt nước mùa xuân yên tĩnh trôi hững hờ in bóng tán cây, khung cảnh đã đẹp lại còn đẹp hơn bởi hai thiếu niên tinh nghịch đầy sức trẻ. Một người đi trước thanh nhã, hiền hòa, người đi theo sau lại có cặp mắt bén lạ thường, làn da trắng nõn cùng đôi môi đỏ mọng luôn miệng mấp máy gọi tên Kautora khiến ai nhìn vào cũng không khỏi dấy lên dục vọng muốn nuốt trọn chúng.

Hắn đi trước, Baji thong thả bước theo sau. Anh gọi hắn một tiếng Kazutora thì hắn cười cười đáp nhẹ “Tao đây”. Khung cảnh yên bình này tưởng chừng kéo dài mãi nhưng hiểm họa khó lường, cái đêm khiến lòng người kinh hãi ấy đã thiêu rụi tất cả…

Rời đi khoảng thời gian tươi trẻ, vô lo vô nghĩ kia, Baji lần nữa nhớ lại nơi đấy.

Giữa đêm khuya thanh vắng, chợt một tiếng động phát ra khiến anh giật mình tỉnh dậy. Mang khuôn mặt cau có tiến ra khỏi phòng ngủ, anh luôn miệng mắng chửi vừa từng bước đi xuống bậc thang.

Ngáp ngắn ngáp dài, Baji dự tính tuôn ra một tràng mắng chửi thì liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho câm nín, gương mặt tái xanh không còn chút máu, ngay trước mắt anh, Kazutora sừng sững đứng đấy, trên tay thấm đẫm máu tươi mang theo thủ cấp của cha, mẹ anh. Mặt đối mặt với hắn, được trực diện nhìn rõ phần thủ cấp mang nét mặt kinh hoảng kia, có lẽ họ nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng Kazutora mà họ yêu quý sẽ có một ngày dứt khoát tước đi đầu của cả hai.

Nhìn Baji đứng như trời trồng nhìn mình, hắn lại điên dại tiến đến chỗ anh đứng ngây phỗng. Kazutora ghé sát môi mình đến tai anh thì thầm nói nhỏ “Ngủ ngon”.

Anh lần thứ hai tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Căn phòng tối đen như mực chỉ có duy nhất ánh sáng yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ tìm đến. Baji khó khăn trở mình, tiếng kim loại va chạm leng keng vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Anhđột nhiên nhận ra mình bị xích trói vào tường không khác gì phạm nhân, thêm cơn đau nhức âm ỉ được truyền đến từ sau gáy đã giúp anh biết những gì xảy ra đều là thật.

Vất vả ngồi dậy, Baji thận trọng lắng nghe tiếng lộp cộp của đế giày đang gần hơn. Hắn bước ra từ trong bóng tối, vẫn là bộ dáng lạnh lùng đấy, vẫn là nụ cười vô cùng quen mắt đấy, nhưng hôm nay nó lại khiến anh rợn cả tóc gáy.

Hình ảnh thủ cấp của cha mẹ anh lần nữa hiện lên khiến anh kích động lớn tiếng quát tháo, “Tên chó chết, mau trả cha mẹ cho ta !!!”

Baji quặn người ôm bụng trên nền đất, Kazutora từ trên nhìn xuống lại dùng điệu bộ thản nhiên nói, “Chó ngoan không sủa bậy.”

“Tại…tại sao..?!”

Khó khăn lắm anh mới lại có thể bật ra tiếng được, cả cơ thể tưởng chừng vắt kiệt sức lực chỉ để nói hai từ này. Kazutora nở nụ cười mỉa, hắn ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh vươn đến chạm vào gò má Baji nhưng lại bị anh né tránh.

“Để tao kể mày nghe một câu chuyện. Nhiều năm trước đây, trong giới xã hội đen có hai nhân vật vô cùng nổi danh : vợ chồng nhà Baji. Mưu sát, đánh nhau, chém giết… Việc gì cũng làm, là đôi vợ chồng làm mưa làm gió ở Hắc đạo. Khi đó, nhà Sano đắc tội với nhà Baji, bọn họ liền huy động lực lượng tiến hành đánh giết. Năm ấy, nhà Hanemiya và Hanma rõ ràng chỉ là vây cánh nhỏ bị chèn ép dưới thế lực của Sano, nhưng cuối cùng lại bị đánh đồng một giuộc. Vào cái ngày mà trời xanh nhuộm cả máu, câu mà phu nhân nhà Baji nói trước đại cổng Hanemiya tao vẫn còn nhớ rất rõ. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót ! Baji tắm máu phía Đông, ba gia tộc trong một đêm bị xóa sổ đã khiến Hắc đạo bị náo loạn không nhỏ. Có điều, ông trời vẫn tuân theo luật nhân quả, để nhà Hanemiya một người thoát chết, nhà Hanma một người sống sót.”

Baji tựa hồ như bị đông cứng, tay chân hoàn toàn vô lực. Anh vừa nghe cái gì vậy? Cha mẹ ? Hắc đạo ? Giết người ? Bất khả thi !!!

“Mày nói dối !” Baji lắc đầu quầy quậy, kinh hãi tiêu hóa từng chữ mà anh vừa nghe được. Vậy giờ đây, ai mới là kẻ đáng bị trừng phạt ? Là Kazutora – kẻ cướp đi gia đình anh hay là anh – kẻ chẳng hề biết gì cả ?! Hắn đè anh xuống nền gạch lạnh lẽo. Bàn tay to lớn bắt đầu cọ xát vào làn da trắng mịn của Baji.

“Kazutora mày muốn làm gì ?!”

Kazutora chỉ chầm chậm vuốt ve từng đường cong mềm mại của Baji, giọng hắn khàn khàn, “Mạng trăm mấy người nhà tao rẻ mạt vậy sao ?! Tao phải để cha mẹ mày dưới đó nhìn rõ xem con trai họ bị chà đạp như thế nào !”

Dứt lời, Kazutora vươn tay xé toạt quần áo của anh, làn da trần tiếp xúc với không khí khiến Baji hoảng hốt chống cự, “Chó má, mày mau cút, mau cút đi !!”

Bàn tay thô ráp của hắn vung tới mặt anh chẳng chút nhân nhượng làm vang lên một tiếng chát giòn tan, vang vọng trong căn phòng kín. Cú tát thật sự làm Baji chết đứng, cảm giác nóng rát bên má như kéo anh ra khỏi giấc mộng Kazutora của tám năm trước, vốn dĩ, tất cả đều chỉ là một vở kịch khôi hài.

Hắn tự cởi quần áo của mình, kéo khóe miệng đầy kinh bỉ, “Em nên cảm thấy may mắn khi người chơi đùa em là tôi, Chifuyu không biết sắp bị Hanma biến thành cái dạng gì rồi.”

Baji lần thứ hai bất động. Thì ra Kazutora và Hanma đã giăng sẵn “Thiên la địa võng” chờ anh và Chifuu tới.

“Ahhhhhh!!!”

Cơn đau như xé nát cơ thể đâm thẳng lên não. Chẳng hề có dạo đầu hay chuẩn bị, sự xâm nhập của Kazutora chả khác gì đang tàn phá nội bích mỏng manh bên dưới. Baji kiên quyết cắn môi, nhất định không để bản thân phát ra một tiếng rên nào. Đến tận khi khoang mũi nhận được mùi máu thì anh cũng chẳng biết nó bắt nguồn từ đâu, từ môi hay từ hạ thân đều không phải thứ mà anh có thể để tâm đến nữa.

Nước mắt anh thấm đẫm cả gương mặt. Có lẽ nó không rơi vì nỗi đau thể xác, thứ duy nhất khiến anh rơi lệ bây giờ chắc là âm thanh vỡ vụn của trái tim, là tiếng sụp đổ ầm ầm của bức tường tín nhiệm. Thật lòng, Baji thất vọng nhiều hơn là tức giận. Không chỉ bởi bản thân bị Kazutora lừa dối mà đến tận hôm nay, anh mới biết được bí mật hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Baji nhắm lại đôi mắt, mặc kệ bên trên Kazutora đang mạnh bạo tra tấn cơ thể mình như thế nào, thứ anh muốn bây giờ chỉ là một nơi bình yên để nghỉ ngơi, để tránh lấy những sự thật tàn ác kia.

Tiếng mưa rí rít bên ngoài cửa sổ len lỏi vào bên trong đánh thức Baji mở mắt. Đây là lần thứ mấy anh tỉnh dậy trong bộ dáng hạ bộ dính đầy hỗn hợp tinh dịch cũng máu tanh nhỉ ? Cả cơ thể anh xanh xanh đỏ đỏ dấu vết ái muội đan xen vết roi da làm anh trong vừa gợi tình lại vừa tàn tạ.

 Baji như cái xác không hồn, anh nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ của anh cùng với Draken, Mike, và cả với… hắn, chút hoài niệm cỏn con này liền bị sự việc đêm ấy đè bẹp, cái đêm màn kịch kết thúc, cái đêm anh nhận ra “thiên la địa võng” chờ anh và Chifuyu.

Chifuyu…a đúng rồi, còn Chifuyu nữa

Baji bật người ngồi dậy sốt sắng lo âu. Đúng lúc đó Kazutora bước vào, lạnh nhạt hỏi hờ anh.

“Tỉnh rồi à ?”

Như vớ được phao, anh sừng sồ túm chặt áo, hung hăn hỏi hắn.

“Chị ta đâu ?!”

Kazutora hất tay Baji rồi lại dùng tay làm điệu bộ phủi sạch vạt áo mình, cả gương mặt toát lên vẻ khinh bỉ rõ rệt, hạ mình ngồi xuống ghế.

“Tao đã làm gì Chifuyu à?”

“Muốn biết thì phải hầu hạ tao thật tốt đi, may ra tao còn giúp mày biết nó đang thế nào. “

Dứt lời, Kazutora tự tay cởi đi khóa quần, lôi từ trong ra phần dưới mềm nhũn.

“Ngậm vào.”

Âm thanh thô tục thoát ra từ miệng hắn như sấm rền bên tai Baji, lòng bàn tay căm phẫn bấu chặt vào nhau làm ứa cả máu. Tâm trí quyết chối bỏ yêu cầu này của hắn nhưng con tim anh lại nhói lên hình ảnh của Chifuyu – người mà anh hết mực yêu quý và cũng là người mà anh coi trọng hơn cả cái mạng này. Hèn mọn bò lê trên nền đất, Baji tiến gần đến dương vật được bày ra trước mắt, anh chần chừ một hồi rồi lại run rẩy cầm nó lên, khó khăn ngậm lấy.

“Cẩn thận răng của mày đấy.”

Từng đợt , từng đợt dồn dập đầu chọc đến cổ họng khiến anh khó chịu vô cùng, chỉ muốn nhả ra nhưng bị hắn nắm đầu ấn trở lại. Từng hồi, nhịp điệu lại trở nên nhanh hơn, gương mặt Kazutora kiềm nén sung sướng dần trở nên khó coi. Không báo trước, cổ họng Baji đã bị tinh dịch của hắn bắn ra lấp đầy. Dư vị tanh nồng của tinh dịch chỉ khiến anh muốn nôn ra tất cả, vậy mà hắn lại chặn miệng anh, tay nhẹ nhàng lau chùi những giọt dính bên ngoài.

“Nuốt hết vào, không được nhả ra.”

Baji không nói nên lời , chỉ đành thuận theo ý hắn.

” Giỏi lắm, việc tao hứa với mày thì tao sẽ thực hiện “

Miết nhẹ chiếc cằm góc cạnh đẹp đẽ, Kazutora rời đi để lại anh bên trong vừa vui mừng vừa lo lắng.

” Chifuyu, đợi tao. “

2.

Sáng sớm tinh mơ, Baji đã bị đánh thức

” Không phải mày muốn gặp thằng bạn thân yêu của mày sao, tao đưa nó đến rồi này “

Nghe Kazutora nói làm anh tỉnh cả ngủ, ánh mắt sáng rực lên đầy mong chờ. Từ bên ngoài đi vào một tên lính mang theo một chiếc hộp khiến anh lại có chút nghi ngờ, không phải nói dẫn Chifuyu đến gặp anh sao ?

“Bạn của mày rất nhớ mày đấy.”

Nói đoạn , Kazutora ra hiệu cho tên lính kia mở hộp.

Giống như cha mẹ mình, đầu của Chifuyu đang nằm trọn trong chiếc hộp, ngay trước mặt anh.

Baji chết sững tại chỗ không thốt nên lời.

“Sao thế ? Không phải tao đã đưa Chifuyu của mày đến gặp mày rồi sao? Phải vui lên chứ !”

Từng chữ, từng chữ của Kazutora lọt vào tai Baji không khác gì những can dầu hỏa đổ vào ngọn lửa trong anh. Đôi mắt ngấn lệ tuôn rơi, anh nhìn đến hắn vẫn đang cười tươi rói nhìn lại anh. Tâm trí như bị hận thù cuốn đi, anh lấy đà đẩy hắn ngã xuống nên đất, tay nắm chặt vạt áo Kazutora, tay còn lại nắm chặt từng quả đấm thẳng vào mặt hắn.

“Thằng chó chết, mày điên rồi à !! Mẹ kiếp, quân khốn nạn, tao phải giết mày !!”

Nói rồi hắn cũng rời đi để lại Baji nằm đấy, cơn đau từ mặt và bụng truyền đến khiến cả người anh thấm đẫm mồ hôi, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ ảo, dần thiếp đi vào giấc ngủ.

3.

Cơ thể Baji bị treo lơ lửng bởi chiếc xiềng xích, khắp nơi trên da thịt bị phủ bởi vết roi da mới cũ đan xen nhau. Anh trước đó bất tỉnh không biết trời trăng mây đất gì, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình đầy thương tích, đau rát không ngừng. Kazutora phía trước dạy dỗ Baji, thấy anh lơ đãng liền nắm lấy tóc giật mạnh về phía sau khiến anh cảm thấy nơi da đầu như muốn rách ra.

” Keisuke hôm nay rất không ngoan, vì vậy tao phải chỉnh lại mày mới được “

Kazutora nói rồi cũng lột phăng đi cái quần. Hắn nâng lên cặp đùi nõn nà lại tràn đấy dấu vết ái muội, đem dương vật cương cứng của bản thân kề sát miệng huyệt, một thúc đâm thẳng vào bên trong như muốn xé nát lỗ nhỏ ở sau khiến Baji bên trên đau đớn cùng cực nhưng anh lại chẳng thèm phản kháng, hiện thực tàn nhẫn này vốn đã tước đi nỗi đau đớn, niềm hạnh phúc và cả lòng tự tôn của anh rồi, từ khi Chifuyu chết đi thì Baji anh đã trở thành một cái xác không hồn vật vờ vật vưởng không hơn không kém, cái cảm giác đau đớn do hắn gây ra trên cơ thể anh như muốn kéo anh xuống tận địa ngục vậy, vừa thống khổ lại vừa nhục nhã, anh… không thể chịu được nữa rồi.

Tầm nhìn dần mờ đi mang theo ý thức biến về miền vô định. Anh mệt quá.

Tách.

Tách.

Tách.

Từng giọt từng giọt rơi xuống hạ bộ Baji.

Máu !!!

Đập vào mắt hắn chính là dòng máu đỏ tươi vương nơi khóe miệng Baji, cả gương mặt anh tái nhợt , khoái cảm, nhục dục gì đấy đều bị Kazutora dẹp sang một bên, gương mặt sắc lạnh thường ngày giờ lại sốt sắng lo lắng lạ thường. Hắn nhanh chóng tháo gỡ xiềng xích rồi đặt anh tựa vào lòng mình, cánh tay run run chạn đến gương mặt của anh tựa như chỉ sợ động mạnh một cái thì Baji sẽ vỡ nát, đáp lại hắn duy chỉ có một cảm giác lạnh lẽo còn vương chút hơi ấm của thân nhiệt.

” Này Baji…Keisuke…mày mau tỉnh lại..này…mau tỉnh lại, không phải mày hứa sẽ ở bên tao đến cuối cùng sao…mau tỉnh lại đi… “

Kazutora với đôi vai run lên bần bật, hắn nắm chặt bờ vai mảnh khảnh của Baji điên cuồng lay động, điên điên loạn loạn hét vào mặt anh. Baji đến cùng vẫn là chết rồi, chết trong vực sâu của thù hận, chết trong cái động đen tối của toan tính, chết trong ngục tù do chính tay hắn giăng ra.