[AllBaji] Xác suất của một biến cố

Bù quà 1/6 cho anh em này =))

____________________________________________________________

1.MiBaji

“Bajiiiiiiiiiiiiiii, tao nhớ mày lắm”

Tiếng gọi quen thuộc từ xa vọng đến, Baji đứng ở một góc tiếp chuyện cùng một cậu bạn cùng lớp cảm thấy thì bỗng cảm nhận được điềm không lành đang đến.

Qủa thật vậy, xoay ra đừng sau – nơi âm thanh phát ra, anh nhìn thấy người bạn thuở non trẻ của mình, nhìn thấy lại cái người cùng anh cười đùa trong võ đường nhà Sano.

Mikey từ xa chạy nhào lại phía Baji mặc kệ lời kêu réo của cậu bạn phía sau mình. Khi gần tới nơi, Mikey bỗng nhiên bổ nhào lên như loài thú ễ tấn công lấy con mồi, còn Baji thì lại quen thuộc, dang rộng hai tay đón lấy cậu vào lòng. Tuy có chút ngả nghiêng, mất thăng bằng nhưng anh vẫn thành công bế lấy con sói tinh nghịch này.

“Này Mikey, mày có biết làm thế nguy…ưm…ưm”

Chơi với nhau từ tấm bé, Mikey đã có một bản tính nghịch ngợm và ngang ngược, nên nếu so sánh ra thì Baji có lẽ sẽ là môt người mẹ mẫu mực, còn cậu lại là đứa con quậy phá.

Từ nhỏ đã thế, lớn lên càng chẳng kém bao nhiêu. Trước trò đùa nghịch nguy hiểm của Mikey, anh đã tính càu nhàu đứa trẻ trâu này đôi câu.

Ấy thế mà khi mở miêng ra chưa nói hết lời thì cậu đã dùng tay kéo rộng miệng anh, sau đó lại dùng chính miệng mình để lấp đầy.

Mỗi lưỡi triền miên giao thoa tạo ra những âm thanh mờ ám, Baji chẳng biết Mikey học trò này ở đâu hay từ ai nhưng quả thực rất lợi hại. Bên trong khoang miệng bị khoáy đảo tới điên dại, Baji cảm nhận được rõ rành cái cảm gac từng chiếc răng của mình được cậu dùng lưỡi hững hờ lưỡi qua rồi lại tham luyến dừng lại ở hai chiếc răng nanh sắc bén.

Không chỉ thế, Mikey còn tinh ranh trêu chọc Baji khiến đôi mắt đen láy, sắc bén hung hăn gì lại trở nên phiêm phiếm hồng , ầng ậng nước khiến ai nhìn vào cũng phải mềm lòng thương xót nhưng cậu lại không như thế, dẫu người thương sắp vì hết hơi mà ngất xĩu thì Mikey vẫn tham lam hút hết dịch ngọt thì mới hài lòng thả ra.

Đến khi được buông tha, Baji gần như mất hết tất cả sức lực, hai chân nhũn xuống, đôi mắt anh dại cả ra vì “ly rượu tình” mà cậu tận tình bón cho anh.

Nhìn người yêu ngẩn ngơ vì nụ hôn của mình, Mikey tinh ranh cười cợt rồi lại hí hửng bế Baji vào trong để không ai có thể thấy gương mặt của anh lúc này.

Cậu trai 56kg bế thốc chàng trai 58kg ung dung đi nơi khác, để lại sau lưng mình những âm thanh xì xào bàn tán, chỉ mang theo yêu thương để trao cho người mình yêu.

2.ShinBaji

“Mày thích thằng nhóc đó thật à?”

Giam thân mình trong khối hộp nhỏ hẹp bị lấp đầy bởi sự u tối, ánh đèn mập mờ và cả sự tĩnh lặng, Takeomi ngồi đó với ly rượu trên tay, nhấp một ngụm rồi lại nhìn người thân thiết với mình không biết bao năm, bất lực thốt nên câu hỏi mà đau đáu trong lòng không biết bao lâu, âm giọng không nặng cũng chẳng nhẹ, vô thưởng vô phạt nhưng đủ để đánh vào trí não Shinichiro.

Anh ngồi đấy trầm ngâm nhìn đăm đăm vào vào ly rượu, anh cũng chẳng biết nữa, đầu óc Shin bây giờ như rối bời, chuyện thích cậu nhóc đấy chẳng phải ngày một ngày hai mà trôi dần theo thời gian, nhìn ngắm dáng vẻ cười đùa, năng nổ và vui vẻ của cậu chẳng biết tự khi nào mà lòng anh lại bén rễ rồi đâm chồi nẩy lộc một mầm cây ngang trái.

Nhìn vào mặt nước trong ly, Shinichiro ngó gượng mặt mình được phản chiếu mà chỉ cười trừ rồi lắc nhẹ để làm tan đi hình bóng đó, xua đi cái vẻ chán chường, khổ não khắc khoải, xua đi cả tâm trí rối bời, ảo não với mớ tình cảm bồng bông mà mình vướng phải.

Anh ậm ừ cho qua với người bạn kia, uống hết ly rượu đầy rồi đứng dậy rời đi.Trốn sau bức tường đen nhẻm không chút ánh sáng chiếu tới, Shinichiro phì phèo điếu thuốc trên tay, rít vào thật sâu rồi lại thả ra những làn khói trắng xóa mờ ảo, chúng như thứ thuốc tiên đưa anh vào cơn mê với đủ thứ mộng tưởng mà dù có đánh đổi thế nào thì ở hiện thực anh cũng chẳng thể chạm tới được.

Shin tự cười mình, một nụ cưởi giễu cợt, cũng có lẽ là cười thương hại, thương cho cái mối tình cảm đơn phương không bao giờ thành này.

“Shin à! Shin! anh mau tỉnh dậy đi”

Chìm trong ảo mộng mà bản thân vô tình rơi vào, anh như quay trở về quá khứ, quay về cái thời điểm mà bản thân bị cuốn vào trong vũng lầy của đau khổ, may thay, anh giờ đây không chỉ có một mình, anh còn có cả Baji, có cả cậu nhóc mà năm nào anh thương nhớ.

Nhìn thấy người yêu nằm ngủ mà mồ hồi ướt đẫm cả trán, mày nhăn chặt lại, gương mặt khắc rõ lên sự đau khổ nên Baji lo lắng gọi anh dậy.

“Khi nãy trông anh khó chịu lắm, nên em lo, em gọi anh dậy”

Nhìn Baji ngồi cạnh sốt sắng vì mình, Shin chỉ cười nhẹ một cái rồi lại ôm cậu vào lòng, một cái ôm tuy đơn giản nhưng lạ chứa chan bao chân tình xúc cảm của anh, đến khi thả ra thì Shin lại thơm và má Baji một cái nhẹ, nhẹ như cách anh thể hiện nhưng nó lại ấm áp như tình cảm mà anh dành cho em – ánh sáng của đời anh.

3.HanBaji

Ngày tôi gặp được em cũng là khi em vừa bước vào dinh thự này làm việc, ở lần đầu chạm mặt, chính mái tóc đen dài được buộc gọn lại phe phẩy trong gió, chuyển động theo từng bước chân nhanh nhẹn của em đã thu hút khiến tôi không tài nào rời đi được.

Được giao nhiệm vụ bảo hộ gia chủ, tôi và em có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn, dần dần tôi được biết thêm về em, khiến những câ hỏi thắc mắc trong đầu cũng dần vơi bớt đi.

Em tên là Baji, sống ở một vùng quê nghèo cùng với người mẹ đã quá tuổi khỏe mạnh. Nhìn mẹ mình khổ sở ngày đêm suy tính mưu sinh, phận làm con nên em chẳng thể yên lòng mà từ biệt mẹ để đến nơi cạnh tranh khắc nghiệt ở thành đô, trầy trật lăn lộn thì em lại được ông chủ dinh thự này nhặt về làm tùy tùng, đi theo ông làm việc.

Bản thân là một người cợt nhả, chẳng nghiêm túc trong vấn đề gì, tôi thừa biết bản thân không phải kiểu người có thể hòa hợp với Baji – một người vừa cứng rắn lại có phần hơi cọc cằn.

Thế nhưng biết khó lại cứ bâu vào, chẳng hiểu sao nhưng những cuộc cãi vã, những câu đùa vui, những trận đùa nghịch giữa hai ta lại khiến tôi lưu luyến chẳng muốn thoát khỏi, nguyện trầm mình vào thứ tình cảm đơn phương này mà chẳng mong em đáp lại.

Ấy thế mà sao ông trời lại bất công với tôi, tôi cho đi chẳng mong nhận được gì, chấp nhận hi sinh tất cả, thế nhưng người lại cướp em khỏi tôi, khỏi kẻ tội đồ vốn đã chẳng còn gì cả.

Ngay khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc em đẩy tôi ra để một mình lãnh trọn mũi tên xuyên tim, xuyên thẳng qua khoang ngực mỏng manh mang thêm sinh mạng đáng giá đó, ngay khoảnh khắc đó, tôi cũng đã chết theo em rồi.

Nhìn thân xác dần lạnh đi của em trên đất, lòng tôi bỗng nghẹn đắng lại chẳng nói gì được, nước mắt chẳng biết từ khi nào mà rơi, lã chã thấm ướt của gò má. Tôi quỳ xuống, quỳ cạnh em, nhìn ngắm từng đường nét mà bản thân đã ngắm hàng trăm lần, nâng lên, vuốt ve mái tóc đen tuyền mà khi trước tôi rất yêu thích, rồi lại hôn lên đó, một nụ hôn chân thành, nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy niềm đau đến cả tôi cũng chẳng tả được cho siết.

“Người ta bảo là hôn lên tóc tượng trưng cho việc anh đã rung động với em, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế, dẫu em có chết đi thì trái tim này vẫn luôn vì em mà xao xuyến”

4.SanBaji 

“Sếp ơi! Sếp ơi, sếp có thể đến có sếp Sanzu được không vậy ạ? Ngài ấy tiếp khách nên giờ đã say rượu đến ngất đi trên ghế rồi “

“Được rồi, mày về trước đi, tao sẽ đến đón thằng điên đó, không cần lo, cứ về trước đi”

Nghe cấp dưới cả mình ở đầu day bên kia ỉ ôi than khóc, nan nỉ thì Baji sớm muộn gì cũng mềm lòng, anh thở dài thườn thượt, cắn răn cắn lợi đi đến địa điểm đã được đưa cho.

Tuy đã quá nửa đêm nhưng thành phố Tokyo phồn thịnh vẫn khoác lên mình sự đông đúc ồn ào. Đi sâu vào bên trong, rẽ vào một khu phố khuất sau tầng tầng lớp lớp sau những tòa nhà cao tầng, ẩn mình dưới đen tối những lại tỏa sáng như mỏ vàng được rất nhiều người chào đón và chọn đây là nơi làm ăn của mình.

Baji bước xuống khỏi chiếc xe ô tô bóng loáng, vuốt nhẹ mái tóc dài đen mượt cho gọn gàng, rồi chỉnh trang áo quần cho tươm tất. Vừa bước vào trong, nhân viên tiếp đoán khi nhìn thấy anh thì đã hiếu ý ngay, niềm nở cười nói rồi dẫn anh đến một căn phòng kín đáo tận sâu bên trong quán Bar.

Đến nơi rồi thì anh chỉ còn lại một mình, đứng trức cánh cửa được mạ vàng và trang trí lấp lánh trông lộng lẫy vô cùng nếu không muốn nói là xa hoa. Anh nắm chặt lấy tay nắm cửa kéo ra, để lộ một khung cảnh lập lòe hỗn độn.

Xộc vào từng giác gian là ánh đèn nhấp nháy chói mắt được tôn lên bởi mùi rượu vang nồng đậm và cảnh tượng bừa bãi được trộn lẫn bởi người và vật. Sanzu nằm một góc trong đám người say xỉn nằm vật vờ ngã lên nhau, trên tay cầm chặt lấy chai rượu, tay còn lại vẫn kẹp hờ điếu thuốc đã tàn lụi trên đất.

Baji nhìn cảnh tượng này liền ngao ngán không còn lời gì để nói, anh thở dài rồi tặc lưỡi, bực bội đi đến kéo cái tên đang ngủ say như chết kia về, vừa nặng, vừa hôi lại còn lảm nhảm.

” Đitmemay, bố thằng điên, tỉnh lại đi cho tao nhờ!”

Lôi được Sanzu ra tới xe thì Baji cũng đã mệt bở hơi tai, anh cũng phải trầy trật, oằn mình vật lộn với cái thằng điên này chứ chẳng vừa. Đi trên quãng đường từ cuối hành lang của quán Bar với vận tốc một người đi bộ bình thường, Sanzu đã rộng lượng mà tự tay mình điểm lên áo Baji một vài vết nôn ói vừa sặc sỡ lại còn sặc mùi.

Vứt hắn lên xe, Baji nhin lại cái áo bị giày vò, nhàu nát của mình, anh chỉ có thể trợn mắt trắng rồi bực túc đá mạnh vào bánh xe rồi liếc xéo cái tên đã gục từ lâu kia.

“Này này, cẩn thận cái chân mày!”

Chưa nhìn thấy người đã nghe được tiếng, Baji tay xách nách mang dìu Sanzu khập khiểng bước vào nhà mình rồi đặt hắn nằm xuống sofa, bản thân mình lại đi bật đèn hcung quanh, rót thêm cốc nước cho bản thân mình rồi tiện tay pha thêm một ly chanh nóng để giải rượu cho ai đấy.

“Chó Sanzu mau dậy uống nước chanh này!”

“Đau đầu quá!!!”

Tuy vẫn còn thấm hơi men sâu vào trí não, nhưng bản thân hắn khi nghe lời quát mắng kia vẫn cố uể oải chống tay ngồi dậy, cau có cầm lấy cốc nước mà anh đưa cho, chậm chạp nhấp vài ngụm. 

Chẳng biết dư vị ra sao nhưng khi uống thì hắn liền nhăn nhó lại, gương mặt như miếng giẻ lau đã qua sử dụng.

“Vãi l*n, chua thế!!!”

“Chua quần què, mau uống hết đi cho tỉnh…A…a…a”

Đâu thể để kẻ vừa gây chuyện bỏ đi được, Sanzu kéo tay Baji lại khiến anh mất đà, ngã nhào xuống, nằm dưới thân người hắn.

“Ưm ưm, chua, mày điên à?!”

Lúc anh thốt nên câu đó cũng là lúc Sanzu đang mân mê dái tai anh bằng đầu luỡi đỏ mọng, nó liếm láp quanh mặt thịt rồi ve vãn chiếc khuyên tai đính đá do tay bản thân hắn bấm cho Baji.

Trêu đùa đã rồi lại hôn lên đó, Sanzu dùng đầu môi chạm nhẹ mảng thịt mỏng manh, mẫn cảm rồi lại tàn bạo cắn mạnh lên đấy như muốn nhai nghiến, nuốt trọn vành tai đáng thương.

“Mẹ thằng chó, mày muốn làm gì?!”

“Baji, chịch đi!!!”

[ HanBaji ] Đạp đổ

Sáng mai của một buổi học nhàm chán lại là một mảnh thời gian thú vị, là lúc mà vạn loài hoa đua nhau nở thắm, triệu loài chim thi nhau cất tiếng ca ngân vang, là thờ điểm mà tôi gặp được em và cũng là lúc tôi trao đi trái tim khô cằn, tưởng chừng đã chết vì cõi đời này cho em – vì sao sáng nhất của lòng tôi.

Hanma hắn gặp Baji lần đầu khi anh đứng trên bục giảng lớp, anh ăn mặc chỉnh chu, nghiêm túc như một người cứng nhắc. Gương mặt lộ vẻ khó chịu, chẳng biết do cô nói quá nhiều hay do căng thẳng khi đứng trước nhiều người lạ như vậy.

” Nhát thật “

Đó là ấn tượng của hắn về anh, hắn khinh anh hèn nhát, coi anh như một tên ất ơ mọt sách, nhưng hắn nào biết, sự thôi thúc nhìn Baji thêm lần nữa từ lòng hắn, sự loạn nhịp nơi tim hắn khi thấy anh đã phản bội lại hắn như nào.

” Baji, em xuống ngồi cùng bạn Hanma ở cuối lớp nhé”

________________________________________________________________________________

Cứ ngỡ là cậu bạn cùng bàn của mình ù lì, rụt rè e thẹn thế nào, ai ngờ đâu đó chỉ là vẻ ngoại, thật chết là nh giã con người ta như giã tỏi, đánh đến mức cha mẹ cũng chẳng nhận ra.

Việc này lúc mới đầu biết hắn cũng bất ngờ lắm, cũng chỉ vì ” tình cờ ” đi ngang qua con hẻm gần nhà anh mà chứng kiến phải cảnh tượng tay áo thì xăn lên, tóc thì xõa, mu bàn tay lại còn dính máu, bên cạnh còn có một đống xác người bất động như đã chết.

” Mày đấm con người ta như thế có sao không đấy “

” Mày còn lèm bèm nữa là tao đấm luôn cả mày đấy “

Đột nhiên bị mắng như thế, Hanma cũng chỉ cười giả lả rồi chuyển chủ đề. Mà cũng bất ngờ thật, cậu bạn hàng ngày hiền hòa của tôi sao nay lại lỗ mãng thế nhỉ? Nghĩ thì cũng chỉ nghĩ thế thôi, hắn vứt đống nhăng nhít đó ra sau đầu, vừa luôn mồm hỏi han vừa bám theo anh về tận nhà.

Như được gãi trúng chỗ ngứa vậy, sau ngày hôm đó Hanma bám đuôi Baji đi khắp mọi nơi, trong giờ thì cứ nhìn anh mòn cả mặt, hết trêu ghẹo rồi lại tới ôm ấp, làm đủ trò quái dị, giờ ra chơi và ăn trưa cũng chẳng yên tĩnh nỗi, hắn không buông tha mà cứ như cái đuôi nhỏ đi theo mọi ngõ nghách. Phiền thật !!!

Một điều lạ thay đó là Baji lại chẳng phàn nàn hay từ chối con người này cả, nói không từ chối thì cũng không phải nhưng những lần mà anh la mắng, bực bội thì Hanma lại dùng cái ánh mắt như chú mèo tội nghiệp nũng nịu bên cạnh làm anh mềm lòng, không thể từ chối hắn tiếp nữa.

Nhưng dù có bám dai đến đâu thì Hanma đôi khi vẫn mất dấu Baji, trong đầu hắn lúc đó vẫn luôn vang lên một câu hỏi là:

” Mèo nhỏ đi đâu mất rồi nhỉ? “

Không có người để trêu nữa thì mọi thứ lại trở nên nhạt nhẽo, Hanma bắt đầu lặp lại cái thói quen cũ, rong rủi khắp nơi như một chú mèo hoang nhỏ cô độc đang tìm nơi mà mình thuộc về.

Hôm nay lại là một ngày buồn chán, Hanma lại một lần nữa không tìm thấy Baji, hắn trèo lên một cành cây khuất bóng, ngồi đó ngắm nhìn những đám mây đang chậm rãi chuyển động giữa một tời chiều xanh thẳm tươi mát.Hắn ngồi tựa lưng vào thân cây, một thân thả lỏng, tinh nghịch đung đưa theo làn gió.

Cái cây mà hắn lựa chọn rùng hợp lại nằm sau phòng tập của câu lạc bộ võ thuật, giờ lại là giờ mà bọn họ tập luyện nên không gian chung quanh lại chẳng mấy yên tĩnh.

Và điều đó đã làm hắn không vui. Hanma xoay người chuẩn bị nhảy xuống thì bỗng khựng lại. Lọt vào đôi mắt mày hổ phách nữa điên cuồng, nữa sắc sảo tinh nghịch của hắn chính là hình bóng quen thuộc. Mái tóc đen óng xõa dài ngang lưng, vận võ phục nhưng lại xuề xòa, xốc xếch – điều thường thấy của những người sau trận vận nhau cũng câu lạc bộ này.

Do trời nóng hay do người nung đỏ cả phần mặt, mèo nhỏ của hắn với dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi, khuôn ngực căng mẩy, từng giọt hỗn hợp nước, chất hữu cơ, natri clorua và sunfat, phốt phat chảy dọc xuống làm nó thêm phần bóng bẩy, cơ bụng săn chắc cùng với nước da trắng hồng đó làm người nhìn không rời mắt được.

Hắn ngồi đó, nhìn mãi vào người con trai hút hồn, tựa ánh dương bình minh, nhìn một cách nhu tình, say đắm, say đến đỗi miễn hắn có được người kia thì hắn sẽ giữ cho riêng mình, giam anh như một cậu búp bê nhỏ chỉ mình hắn có thể chạm đến mà thôi.

Thẫn thờ một lúc, Hanma lại nổi hứng trêu ghẹo, hắn nhảy xuống khỏi cành cây, đáp đất làm làm phịch một tiếng, ngảng đầu lên lại thấy một thằng nhóc tóc vàng lạ mặt đang xoắn xuýt bên Baji.

Không biết nó là ai, từ đâu xuất hiện hay là gì của anh, hắn chẳng biết gì về người đó cả. Điều đó làm lòng hán khó chịu lắm, nhìn cậu trai màu nắng đó hết lau mặt, đưa nước rồi luôn miệng hỏi han, cười đùa cùng anh, nơi ngực hắn hẫng đi một nhịp, cái cảm giác đó trong hắn chưa bao giờ xuất hiện, vầy mà giờ nó lại vì Baji mà có.

Nhưng hắn là ai, là Hanma, hắn đâu thể giống như những thiếu nữ yếu đuôi khóc lóc nức nở khi thấy người yêu mình đi chơi, vui vẻ với người khác được. Hanma vực dậy bản thân, lững thững bến đến sau lưng anh, lấy hơi ròi hét lớn nhằm hù Baji một trận.

” Mèo nhỏ đi đâu đây “

Bị ọa bất ngờ như thế, anh điếng người thét lên kinh hãi, lông gáy dựng đứng cả lên, hệt một con mèo. Baji bị hắn dọa hết hồn nên cũng sửng cồ khè lại, đanh đá tạt vào mặt Hanma vài câu hỏi thăm tổ tiên, hắn cũng chỉ cười hì hì rồi khoát vai anh đánh dấu chủ quyền, lém lỉnh liếc qua Chifuyu một cái hàm ý tự đắc, xong lại giả ngu quay qua hỏi chuyện Baji.

” Baji cưng, thằng tóc vàng này là ai vậy “

” Là bạn tao, mày mau buông ra coiiiiiiiii, ngày nào cũng quàng vai bá cổ, ôm ấp các kiểu mà không thấy buồn nôn à thằng chó này ? “

Này là anh đang tiếp tay cho giặc à? Hanma cũng chẳng ngờ Baji sẽ nói như thế đâu, nhưng niềm bất ngờ này hắn thích lắm, giờ thì hắn có thể lấy le gấp bội với tên nấm này rồi.

Chẳng thèm ganh nữa, Hanma khoát cổ kéo Baji đi.

” Mèo nhỏ, mau về thôi “

” Địt mẹ, mày về thì mày về đi, kéo theo tao làm đéo gì “

Một bên kiềm anh, một bên lại nhìn về hướng Chifuyu đang ở sau.

” Phiền bạn nhỏ lấy cặp của bé cưng Baji về dùm nhé “

Song song đó, trong đầu hắn tự động phát lên giọng nói

” Mẹ mày, tao mà không ăn được thì đạp đổ, tiểu nhân không nói nhiều, Baji là của tao, không tới lượt mày đâu thằng lùn “. 

[ HanBaji ] Gian lận

Trời xanh, nắng vàng là những yếu tố cần thiết cho một ngày đẹp trời. Giữa lớp học im ắng lại đang diễn ra buổi vũ hội của gió với mây trời, tiếng nhạc du dương do chính thiên nhiên tạo ra như đang ru ngủ những cô cậu học sinh lười biếng, bỗng có một âm giọng trầm ấm vang lên bất ngờ phá vỡ giai điệu nhẹ nhàng của những giấc mơ.

” Thầy Hanma, em có thắc mắc.”

Tiếng gọi của cậu học trò nhỏ kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng công việc. Hanma nheo mắt thông qua lớp kính dày cộm nhìn cậu ” mọt sách ” ở dưới cuối lớp. 

 ” Có chuyện gì? Em nói đi ”

 “Dạ thưa tại sao bài thi của em điểm lại thấp đến vậy. Rõ ràng là đúng hết mà?! “

Được cho phép, Baji dõng dạc nêu lên ý kiến của bản thân, đổi lại chỉ là cái nhìn hững hờ coi nhẹ. Chẳng buồn để ý, hắn tiếp tục cặm cụi vào chồng sách vở dày cộp, vừa lật từng trang giấy, vừa buồn chán nói vọng xuống nơi cậu. 

 “Bài của em với bài của học sinh Chifuyu giống nhau y đúc, chắc chắn là gian lận. Là người chấm, chẳng lẽ tôi không có quyền trừ điểm? ”

Nghe Hanma nói thế, Baji tức lắm chứ, nhưng ngoài tức ra anh chẳng thể làm gì ngoài việc ngậm đắng nuốt cay cả, nếu là ở ngoài thì tên đầu thơm này sớm đã bị anh đấm cho mấy phát chứ không phải còn nhởn nhơ như bây giờ đâu.

“Nhưng…nhưng…” 

“Không có nhưng nhị gì hết ! Trừ một lần cho chừa đi. Ngồi trong phòng thi cứ dán chặt vào nhau hihi haha, cậu cậu tớ tớ, tôi coi mà mù con mắt !”

 Hai bàn tay anh nắm chặt vào nhau tạo thành một nắm đấm mạnh mẽ, chắc nịch. Baji hận mình không thể đấm chết ông thầy giáo này, anh hận nên anh phải ghi thù, ghi lại để tìm cơ hội báo đáp. 

 Sắc màu tươi sáng tựa màu máu của chiều hoàng hôn nhuộm đỏ sân trường, nhuộm luôn những bậc cầu thang và cả lớp học. Giữa dãy hành lang tĩnh mịch lại đều đều vang lên tiếng bước chân. Xoành xoạch một tiếng cửa phòng giáo vụ đã mở ra, bên trong không trống vắng như đã tưởng mà lại có người ngồi trên chiếc ghế xoay, hai chân gác lên mặt bàn trông bố đời vô cùng, ánh mắt dán chặt lên cậu thiếu niên xõa tóc đứng ngoài. 

 ” Giờ này không đi về nhà mà trò Baji đến đây tìm tôi để làm gì? ”

 ” Tôi muốn anh sửa lại điểm ” 

 Hanma nghe xong lại cười phá lên như thể Baji đang kể một câu chuyện vô cùng hài hước vậy. Hắn ôm bụng cố kiềm nén nhưng lại bất thành…

 ” Ha ha ha, em đùa với tôi à Baji, hậu quả này là do em chuốc lấy, việc phải tránh xa thằng nhóc Chifuyu đó tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi ”

 Lời của hắn như ngòi lửa để kích nổ quả bom trong anh, Baji tức như điên quát thẳng mặt hắn. 

 ” Mẹ kiếp, anh nói mà không biết ngượng mồm à, anh là cái người mà đêm nào cũng đè tôi ra chịch tới ngất đi, làm tôi chả học hành gì được mà giờ anh dám mở mồm ra nói câu đó? ”

 “Có chuyện đó à?”

 Hanma nghiêng đầu thắc mắc, câu hỏi cất lên với chất giọng cợt nhã nghe gợi đòn vô cùng. Hắn chẳng nói chẳng rằng đi ra phía sau Baji, bàn tay tinh nghịch nâng lên một lọn tóc đem dán vào môi, vào mũi mình. Sự mềm mại đến từ môi, mùi hương thơm ngát thông qua mũi xông đến đại não đánh ngất Hanma khiến hắn chìm sâu vào cơn đê mê của hương thảo. 

 “Má, thằng khốn nạn này, không cần biết, mau nâng điểm cho tôi ”

Rời bỏ lọn tóc óng mượt, Hanma bước về lại nơi cũ, đứng trước mặt Baji nhìn thẳng vào mắt anh, hắn vươn tay vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp đấy. 

 “Vậy thì em chịch với tôi đi. Một lần là cộng thêm một điểm, được chứ ?” 

Nói rồi chẳng đợi Baji trả lời gì, hắn nhanh gọn dứt khoát khóa môi anh. Tiếng nhóp nhép triền miên của môi lưỡi văng vẳng xung quanh khiến ai đó vô tình nghe thấy cũng phải nóng hết cả người. 

Hanma ngồi trên ghế còn Baji thì ngồi trên hắn, đôi tay thuần thục lột bỏ từng món đồ, từ áo đồng phục, cà vạt đến áo sơ mi bên trong, bên dưới hắn cũng không tha, chiếc quần đã nằm bừa bãi dưới nền đất từ bao giờ. Hai khỏa phù du bị phơi bày trần trụi dần trở nên ửng hồng, Hanma ngậm lấy một bên, bên còn lại thì bị hắn dùng tay đùa giỡn tàn nhẫn, hết se nhẹ rồi đến búng đầu ti, lại thêm cảm giác ấm nóng từ khoan miệng tên kia, tất cả tạo nên thứ khoái cảm khó miêu tả làm anh sung sướng bắn ra. 

Huyệt đạo phía sau của Baji tất nhiên không thoát khỏi tầm ngắm. Hanma đột nhiên vuốt nhẹ trước miệng huyệt làm cậu rợn cả người, cái lỗ nhỏ này bị hắn giã hằng ngày vậy mà giờ đây vẫn còn rất chặt chẽ. Hắn đưa vào trong một ngón rồi hai ngón, cả hai quen đường quen lối chạm đúng vào điểm G làm cậu giật nảy, thừa thắng xông lên, hắn liên tục khấy đảo bên trong làm Baji lần nữa bắn ra thứ dịch trắng đục dính nhớp. 

Sau một hồi nới lỏng thì cuối cùng đã thành công, Hanma nắm lấy gáy Baji ấn mạnh lên mặt bàn, đem dây nịt trói tay cậu lại, một tay hắn nắm lấy phần eo, tay còn lại đỡ dương vật tiến vào bên trong. Chậm rãi đi vào được một lúc thì Hanma không nhịn nổi nữa, hắn bắt lấy eo thúc mạnh, hạ bộ va vào cặp mông tròn căng mọng tạo nên âm thanh to rõ. Baji bên trên bị đâm vào bất ngờ khiến anh đau đớn ngân dài một tiếng, anh cảm giác như bên dưới của mình đã rách toạc ra rồi vậy, nhưng sự đau đớn đó lại nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Baji bị Hanma trêu ghẹo đến rớt nước mắt, âm giọng khản đặc của cậu cất lên thành lời.

 ” Hanma, mau động đi ” 

 ” Hả? Em bảo gì cơ? thầy không nghe rõ”

Mẹ kiếp tên chó má vô liêm sĩ này, Baji trong lòng chỉ thầm rủa bao nhiêu đó thôi, anh biết tên mặt dày đầu trái thơm này đang muốn gì, anh biết hết. Nhục lắm nhưng bây giờ người đang khó chịu là anh, ở thế bí cũng là anh, Baji bây giờ chẳng thể làm gì cả, anh bây giờ chỉ có thể cắn răng nghe theo lời hắn thôi… 

 ” Thầy ơi, em khó chịu, thầy mau động đi ” 

 Âm thanh nũng nịu đó của anh đã thông báo rằng mục đích mà hắn muốn đã đạt được, Hanma nắm lấy hai tay Baji kéo về đằng sau, từng hồi đâm mạnh vào bên trong làm anh sướng điên người, miệng hắn không ngừng buông ra những câu tục tĩu dơ bẩn để nói về anh, cánh mông mọng nước hòa theo nhịp điệu của Hanma rung rinh như miếng bánh pudding ngứa đòn muốn hắn nuốt trọn mình. Khiêu khích Hanma thì chỉ có chết, bờ mông bị hắn tát mạnh không thương tiếc, bề mặt hằn lên những vết bàn tay đỏ ửng đến rướm máu.

 Cả hai người cuồng loạn cùng nhau trong cơn say hoang lạc của chính mình, quên mất cả thực tại lẫn thời gian.