[ FuyuBaji ] Song song

LƯU Ý: FIC CÓ AGE GAP, LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC

____________________________________________________________________________

Trên chiếc giường đơn nhỏ nhắn lại có một thiếu niên sầu não nằm lên, mái tóc vàng rực rỡ, sáng tươi dưới ánh ban chiều chiếu qua khe cửa nhỏ. Chifuyu nằm đấy, dùng tay che đi đôi mắt xanh lục hút hồn của mình, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Có lẽ là nghĩ về Baji nghĩ về mối quan hệ của cả hai. Khoảng hơn ba tháng trước đứng dưới tán cây đào đậm sắc hồng của hoa anh đào đầu mùa, cậu để thổ lộ lòng mình với an. Cứ ngỡ bị từ chối, ai ngờ đâu đáp lại anh chính là một nụ cười sáng như ánh dương cùng với câu: ” Tao đồng ý “

Chifuyu lúc đó chẳng cất nối lời nào để đáp lại, cậu chỉ đứng ngơ đó, nhìn cậu trai đẹp đẽ đối diện. Không tin vào những gì mà mình nghe được, cậu chà chà tai rồi lại tát lên mặt mấy cái, tát đến khi bên má đỏ ửng, đau rát thì khóe mắt mới rơm rớm giọt nước của hạnh phúc, cậu vui đến mức nhào đến, ôm chầm lấy anh.

Từ đó đến nay cũng đã lâu, giờ nhớ lại niềm vui đó cũng chẳng vơi đi phần nào, vẫn lâng lâng, nhộn nhạo trong lòng khiến Chifuyu chỉ muốn hét lên như thuở ban đầu, nhưng nghĩ về chuyện hai người từ đó đến nay chẳng có tiến triển gì, tâm trạng nhiều chút trùng xuống

Từ hôm ấy, cả hai bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc, tuy nhiên mọi thứ cũng chẳng có thay đổi gì đáng kể, cả hai vẫn đi cùng nhau, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn một hộp Peayoung. Nhiều lúc Chifuyu len lén muốn nắm tay thì lại bị phá bĩnh bởi một ai đó ” vô tình ” xuất hiện.

Cậu trai thở dài thườn thượt, nằm trên chiếc giường đơn của mình chán nản nhìn lên trần nhà đơn giản và Chifuyu chọn cách nhắm mắt ngủ, đem theo quyết tâm rằng ngày mai phải nắm được tay Baji mà thở đểu say giấc.

DING DONG

Tiếng chào sáng Chifuyu chẳng phải là tiếng gọi của mẹ, tiếng chim hót lảnh lót vang xa hay tiếng hoa lá rì rào đùa giỡn mà lại chính là tiếng chuông của inh ỏi đau đầu.

Cậu vén ra chiếc chăn, đứng dậy rời giường, tay còn gãi gãi mái tóc đã rối bù vì ngủ. Cạch mốt tiếng, cánh cửa chính cũng được mở ra, hai người đứng nhìn nhau, nhưng lạ thay… Hôm nay để nhìn được mặt Chifuyu phải ngước lên nhìn mỏi cả cổ, thêm một điều nữa, tóc Chifuyu nay lại màu đen, đen tuyền ấm áp, người lại lòa xòa chiếc áo sơ mi còn đeo hẫng cái cà vạt xanh. Chifuyu của Baji hôm nay trông lạ quá.

Chifuyu tuy chưa tỉnh ngủ nhưng được cái từ cơ thể bốc ra mùi rựu nồng nặc, cậu lơ mơ nhìn người trước mặt, dáng vẻ quen vô cùng nhưng lại có chút lạ lẫm, nhìn một lúc thì cậu mới nhận ra rằng đây chẳng phải người yêu mình – Baji hay sao? Nhưng sao anh ấy lại nhỏ như thế? Tầm này chắc 14 – 15 tuổi phải không?

” Chifuyu à, sao hôm nay mày trông lạ thế? Hôm qua còn đứng ngang mắt tao, nay lại hơn một cái đầu rồi, tóc cũng nhuộm lại rồi, sao thế? “

Vẫn là Baji mở lời trước khiến cậu ngốc không còn đứng ở cửa bần thần nữa, Chifuyu chỉnh lại quần áo, cười trừ đối đáp Baji vài câu qua loa rồi lại kéo anh vào trong. Cánh cửa dần bị đóng lại, để cho bóng tối xâm lấn gian phòng trống trải, che giấu nhưng chuyện xấu xa, để mặc con người buông xõa lớp ngụy tạo bên ngoài, sống với con người bên trong dẫu họ có xấu xa, độc ác, tàn nhẫn như thế nào…

Baji bị kéo vào nhà cũng có chút bực dọc, anh giằng tay ra, mặt đối mặt với Chifuyu tỏ ý: ” Có gì thì mau giải thích đi “

Chifuyu cũng chẳng biết nói sao, chỉ đành kể lại chuyện hôm trước rồi bùm, cậu xuất hiện ở đây. Nhìn Chifuyu bối rối như thế, anh cũng chẳng thèm cọc cằn chi nữa, chỉ bảo cậu bình tĩnh đi rồi xuống bếp lọc lọi gì đó.

” Ăn dưa hấu trước đã, trời nóng quá, coi như thằng Chifuyu kia không có lộc ăn đi “

Nghe Baji nói thế làm Chifuyu mừng húm, cười rạng rỡ cầm lấy miếng dưa vừa cắt. Baji an ủi cậu xong cũng đi về phía đối diện ngồi xuống, ăn phần dưa của mình.

Cầm miếng dưa đỏ mọng trên tay, Chifuyu nuốt nước miếng ừng ựng, lộ rõ vẻ thèm khát nhưng thứ khiến cậu mong muốn nhất lúc này chả phải là thứ giòn ngọt trên tay mà lại là đầu ti nhỏ xinh mấp mé lộ nơi cổ áo trễ xuống. Baji giờ đây đang ngồi ăn ngon lành, miếng dưa ngọt ngào mọng nước chảy ra ngoài, men theo cần cổ mà chảy vào trong khoang ngực trắng nõn, tinh nghịch bấu víu vào hạt đậu nhỏ nơi mảng da trắng.

Chi tiết nhỏ như thế nhưng cũng đủ làm Chifuyu khát khô cả họng, cậu bỏ xuống miếng dưa cắn dở, lọ mò bước tới bên Baji. Không biết chuyện gì xảy ra nên khi thấy Chifuyu đứng sát bên mình, anh có chút hết hồn, thụt lùi về phía sau, ngơ ngác nhìn cậu rồi lại bực dọc trách mắng

” Mày làm cái gì mà đứng gần tao quá vậy? “

” Anh Baji, em có cái này chơi vui lắm nè, em chỉ anh chơi nha? “

” Trò gì…? “

Vừa dứt câu, đôi mắt của Baji đã bị bịt kín, cả tay cũng bị trói lại, anh sợ hãi, làm rớt cả miếng dưa đang ăn dỡ, luôn miệng gọi Chifuyu rồi yêu cầu cậu cởi miếng vải đen này ra nhưng cậu nào nghe, nào để ý, cậu tiến sát đến bên anh, dán chặt cả thân người mình và Baji. Mặc độc một chiếc áo ba lỗ mỏng manh, giờ lại thêm bịt mắt, bao nhiêu động chạm, cử chỉ lên người anh đều cảm nhận một cách rõ ràng, thêm phần hơn bình thường.

Ngắm nhìn người thương nhỏ bé của mình loay hoay tìm kiếm nơi an toàn , Chifuyu mỉm cười khoái chí, cậu nắm lấy vai anh, trao cho anh hơi ấm, khiến anh phải bấu víu vào lòng mình.

Nhân cơ hội đó, Chifuyu luồn tay vào trong lớp áo mỏng tang, cảm nhận từng thớ thịt mát lạnh, săn chắt. Lướt qua cơ bụng rồi đến cơ ngực, Chifuyu bóp nhẹ để cảm nhận độ đẩy đà, tay không quên trêu ghẹo đầu ti đỏ ửng, vì bị bịt mắt mà trở nên mẫn cảm, cả hai đầu đề trở nên cứng rắn.

Chifuyu bóp nhẹ rồi nắm kéo ra, không thì lại chơi trò búng tay, cậu dùng đủ cách để trêu Baji, làm anh lâu lâu phải phát ra những âm thanh ngọt lịm, thấm tai. Sợi cà vạt trói mắt cũng dần xuất hiện những vệt loang lỗ khó nhìn, nguyên nhân có lẽ là do… nước mắt?

” Chifuyu…tao…ha…tao cảm thấy lạ lắm “

” Lạ lắm sao? Không cần lo đâu, có em ở bên rồi mà, anh hãy tin tưởng vào em nhé

Đáp lại cậu trong khoảng lặng cũng chỉ có tiếng thút thít nhỏ bé, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Chifuyu vui rồi, cậu rời khỏi hai đầu ti, dần mò xuống dưới hạ bộ, mò vào trong nơi tuyệt mật mà cậu khi ấy khao khát tột cùng.

Đúng như lời Baji nói, Chifuyu của quá khứ kia không có lộc ăn rồi, giờ thì Baji là của cậu, từng tất da tất thịt, từ ngọn tóc móng tay, tất cả đều là của cậu.

Tay Chifuyu nắm lấy bộ phận sinh dục của Baji, miết nhẹ rồi lại tuốt lộng, liên tục ma sát, đôi bàn tay điêu luyện cùng cơ thể nhạy cảm do bị tước đi thị giác, bên cấp bên nhận, mọi thứ nhịp nhàng chuyển động, đến khi buông tay ra thì trên lớp áo ba lỗ đen đã dính một mảng chất nhờn nhớp nháp.

Cậu nhóc 14 tuổi nằm lê dưới đất, lồng ngực phập phồng không ngừng, cả cơ thể nóng rực như bị thiêu bởi lửa, mà cũng đúng, anh thiêu mình trên đống lửa, mặc ngọn lửa của tình dục đốt cháy bản thân, ăn mòn từng thớ da thớ thịt, nuốt chửng anh vào lòng đáy của hoan lạc.

Nắm trên thân, Chifuyu nhanh chóng ôm Baji vào lòng, cậu cởi bịt mắt ra làm những viên ngọc châu trong suốt chảy xuống không ngừng, chúng làm đôi gò má anh ướt đẫm, nhuộm cho mặt anh trở nên phiếm hồng, cũng chính những viên ngọc trong suốt ấy làm anh chẳng thể cất tiếng thành lời nữa mà chỉ có thể nỉ non vài lời ngắt quãng trong lòng cậu.

Chifuyu vùi đầu và hõm cổ thơm ngát, hít hà mùi hương mà cậu coi như chất gây nghiện, tham lam gặm lấy da thịt, để lại dấu ấn đỏ thẳm, rướm cả máu. Cậu vuốt nhẹ bờ má, đăm đăm nhìn vào đôi mắt ngấn nước mĩ lệ của anh rồi lại kề sát gần khuôn mặt, từ từ trao cho anh đôi môi thèm khát, nhấn chìm Baji vào trong cơn mê mụ mị, khiến anh trong mắt chỉ còn mỗi cậu, chỉ duy nhất mỗi cậu mà thôi.

Baji chẳng còn sức lực phản khán, anh mỏi mệt bị Chifuyu đè xuống mặt sàn mát lạnh, môi bị gặm nhấm đến đỏ ưng, bên khóe còn vương chút nước mật cả hai. Cậu cầm lấy chân anh để lên vai mình, thân ép sát làm cho nơi tuyệt mật dần bị hé mở, chiếc quần short ngắn bị kéo trễ xuống, kéo theo cả đôi mông tròn đầy mịn màng, lộ ra đóa hoa nhỏ hồng hào, e lệ.

Chifuyu nhìn nó nhưng đôi mắt lại ánh lên nét tò mò, mang đôi chút hoài niệm, câu chẳng chần chừ hay lòng ngóng mà nhẹ nhàng miết nhẹ lên mặt ngoài của lỗ hậu, đầu ngón tay từ từ ấn vào trong, dần dần mất đi một đốt, hai đốt rồi cả ngón. Baji bên trên căng thẳng bấu chặt tay vào vai Chifuyu, lắc đầu nguầy ngậy từ chối, nhưng đáp lại ảnh chỉ là một câu nói dịu dàng, thủ thỉ và tai an ủi: ” Không sao đâu, anh thả lỏng đi, em không làm anh đau đâu “.

Lời dỗ dành của cậu như mật ngọt từ hoa, được đàn ông vô hình chắp cách mang vào “tổ” tai cất giữ, Baji nghe thế cũng bán tín bán nghi, dần dần thả lỏng thân người, mắt luôn nhìn Chifuyu như ngầm hỏi ý, cậu cũng chẳng nói gì, chỉ dùng hành động để bày tỏ lòng mình.

Thấy Baji ngoan ngoãn như thế, Chifuyu càng thêm hứng tình, cậu đâm thêm ngón tay vào trong, muốn nới lỏng lổ nhỏ chưa bao giờ ló dạng này, đến khi rút ra thì tay cậu đã bị đống dịch vị bao trọn. Chifuyu lại hôn, trao cho anh một nụ hôn thật say đắm, khiến anh chìm vào coi tiên thơ mộng, còn cậu, cậu đắm chìm trong lòng khát dục, cậu đâm vào bên trong anh làm anh chẳng thể thốt nên lời, Chifuyu ngập trong vách thịt non mềm và ngập trong cả nước mắt đớn đau tuôn ra từ đôi mắt ấy, đôi mắt màu nâu đất, đôi mắt mà cậu yêu thích, đôi mắt mang đến cho cậu nụ cười mỗi khi nhìn vào.

“Ah…đau quá…hức hức…đau… Chifuyu… dừng lại đi…”

Ôm người thương vào lòng, Chifuyu tham lam hôn lên khắp nơi: gáy, cổ, vai, xương quai xanh, hôn lên môi, lên má và cả lên khóe mắt đẫm lệ của anh, cậu hôn với khát vọng chiếm trọn hết tất cả, chiếm trọn anh cho mình. Bên trên nâng niu vuốt má, bên dưới lại mạnh bạo đâm rút không ngừng, miệng huyệt nhỏ nhắn ma sát đến mức đỏ hỏn, trông đáng thương vô cùng.

Baji nằm dưới thân cậu chẳng còn biết trời trăng mây đất gì nữa, anh bấu víu vào bờ vai rắn chắc ấy, cắn chặt vào da thịt với mong muốn kiếm chế lại bản thân, kiếm chế lại sóng tình sắp nhấn chìm anh vào lòng biển nóng.

” Hức hức… Chifuyu ơi, nhẹ ah… hu hu… ưm nhẹ…đ…au…đau quá…không thích…ưm…ah “

” Nào, mau nói yêu em đi, em dừng ngay “

” Hức…ah… yêu mẹ mày…hức…ưm… đừng có mà làm tới…ha…ha “

Trẻ ngoan thì sẽ được thưởng, còn trẻ hư thì phải phạt, Baji hư quá, Chifuyu phạt bằng cách thúc một cú vừa mạnh, lại vừa sâu một cách bất ngờ vào trong anh, làm anh sướng đến tột đỉnh, bao âm vị ngọt ngào phun trào trong lần này, một lần nữa, ngập trên cơ thể săn chắc chính là tinh dịch nhầy nhụa của bản thân anh.

Thân trai rã rời, Baji nằm lõa lồ trên nền nhà mát lạnh, bất chợt anh cảm nhận bên trong mình trở nên thiếu văng thứ gì đó, ngơ ngác chưa kịp hỏi thì một thứ lạ lẫm bất ngờ vương lên mặt anh. Baji giương mắt nhìn Chifuyu, nhưng đổi lại chỉ thấy cậu lấy vài tờ khăn giấy, lau đi thứ tanh tưởi mình vừa bắn ra, còn tinh nghịch nháy mắt với anh một cái.

” Nếu bắn bên trong thì anh sẽ thấy rất khó chịu, tha lỗi cho em nhé? “

Baji chẳng nói gì, cứ im lìm làm Chifuyu cứ ngỡ anh giận mình nhưng chẳng ngờ trước cái hôn bất ngờ anh dành cho mình, một nụ hôn non nớt, trong sáng, một nụ hôn đặc biệt đối với cậu

” Tao yêu mày, được chưa? “

[ AllBaji ] Tập hợp rỗng

01.[ RanBaji ] Câm lặng

” Baji, haa, em có sướng không? “

Trong căn phòng tĩnh mịch không ánh đèn, chỉ có ánh sáng le lói chiếu rọi từ ánh trắng của bầu trời đêm đen kịt. Ran ngồi trên giường hì hục cày cấy, từng cú thúc đều dùng lực đẩy mạnh vào trong khiến chiếc giường đôi khổ sở như sắp xập xuống, chân giường chịu khổ phát ra tiếng cót két đau thương.

Hắn ngồi trên giường, đâm ra rút vào không ngừng, nơi cửa miệng hậu huyệt Baji nhầy nhụa tinh dịch, trắng tươm một mảng.
Ran luôn tay ve vãn, chạm vào đầu ngực, gò má, mắt, khuôn môi, bụng,…. Hắn chạm vào tất cả mọi thứ và luôn miệng hỏi về một điều.

” Baji, em có thấy sướng không?”

Chỉ một câu hỏi nhưng lại hỏi đi hỏi lại không biết bao lần, nếu là người khác thì có lẽ dù đang chịch nhau mãnh liệt cỡ nào thì cơn nứng cũng bị tắt đi, chán chường rời bỏ người bạn tình này, nhưng Baji không há miệng đáp lại câu nào, anh chỉ nằm yên đó, không trả lời…

” A quên mất, tôi lỡ khâu miệng em lại mất rồi, xin lỗi nhé thiên thần câm lặng của tôi “

02. [ FuyuBaji ] Trung thu

Vào giữa đêm Trung thu với vầng trăng tròn rực rỡ soi chiếu cậu trai với mái tóc đen óng ánh, gợn sóng ở phần đuôi đang xõa ngang vai, trên thân mặc độc chiếc áo ba lỗ mỏng manh, gió lộng vào làm phấp phới lộ cả đậu đỏ nơi ngực. 

Baji nhìn ngẩn ngơ, vô định lên viên ngọc của bầu trời, anh an phận ngồi im đấy như chờ một ai đó, chờ thật lâu, chờ đến mòn mỏi. Bỗng từ sao cửa chính ló ra một gương mặt xinh xắn 

” Baji, anh mau ăn bánh đi, không cần chờ em đâu “

 ” Mệt mày quá, cứ lề mà lề mề làm nhanh đi rồi lên đây “

 ” DẠ!!! “

Cái đầu vàng dạ một tiếng thật to rồi mất hút, dưới bếp lại vang âm thanh leng keng của nồi niêu xoong chảo, Baji ngồi đây chỉ biết vừa phì cười vừa lắc đầu vì sự ngốc nghếch kia. 

 ” Baji, em xong rồi “

 ” Ong òi ì ô ây ồi ” 

Bị gọi nên Baji quay ngoắc lại, bên má bị độn đến căng tròn bởi cái bánh Tsukimi-dango đang ăn dở, song gương mặt cũng trở nên đáng yêu đến mức Chifuyu ngớ người ra hồi lâu.” Anh đang ăn bánh à, ngon không ?

“Quay về thực tại, cậu bước đến ngồi cạnh anh, nhìn chiếc má phúng phính đang di chuyển liên tục vì nhai. 

 ” On ắm, ăn i ” 

 ” ừa, để em thử “

Nói rồi Chifuyu kề mặt mình sát mặt anh, môi chạm môi, lưỡi bên kia đến gần rồi xâm chiếm vào trong, cướp đi chất dịch ngọt đã hòa quyện với nhân đậu quen thuộc, cướp luôn miếng bánh đã bị nhai nát, nơi yết hầu trượt lên trượt xuống thể hiện việc đã nuốt nhưng gì mà cái miệng hư hỏng của mình thu hoạch được. 

 ” Ngon thật đó Baji, cảm ơn anh nha ” 

 Chifuyu đưa lưỡi liếm những dư vị còn lại trên môi, mắt cong tròn nhưng ánh lên một nụ cười đầy ý gợi tình. Đây có phải là trả đũa ? Anh đã khiến em phải chết đứng vì vẻ đáng yêu kia thì giờ đây, em sẽ khiến anh phải xấu hổ đến không nơi nào giấu được với nụ hôn này.

03.[ SanBaji ] Mộng ảo

Ngọn gió chẳng biết từ phương nào nhưng lại cuồn cuộn, mạnh mẽ tựa như đang giận dữ, cũng tựa như dang cố tháo chạy khỏi gông xiềng vô hình, nó luồn qua cây cối, va đập vào vách nhà hoang tạo nên thứ âm thanh rợn người.

Bên trog không gian tối đen lạnh lẽo lại xuất hiện hai thân ảnh vô danh, kẻ nằm người ngồi, dường như người đang ngồi đó đang bóp cổ chàng trai nằm dưới đất với mái tóc dài đen nhánh, rối loạn tứ tung.

” Baji à, nếu ngay từ đầu mày chịu gia nhập Phạm Thiên thì mọi chuyện đã khác rồi. Tất cả là do mày, do mày không ngoan “

Tiếng sấm đì đùng rền vang giữa trời đêm giông tố, nó đánh xuống một đạo tia sáng, hằn lên gương mặt Sanzu vệt dài lộ rõ đôi mắt mở to trừng trừng, điên cuồng và chết chóc, khuôn miệng treo một nụ cười to tưởng chừng ngoác đến mang tai, một nụ cười đắc thắng trước nỗi đau đớn của thiếu niên vật vã khó thở nằm dưới thân hắn.

Baji nằm dưới thở dốc từng hồi bởi đường hô hấp bị hắn chặn lại, cổ bị bóp chặt đến mức hằn đỏ dấu tay, khóe mắt cùng với gương mặt đã lấm lem nước, tô điểm thêm chút hồng đỏ và chút căm hờn cùng thống khổ khi cơ thể sắp đặt giới hạn.

Trời ban thêm một tia sét, đoàng một cái tựa như rung chuyển đất trời, nó khiến người khác giật mình hoảng sợ, cũng khiến anh dần liệm đi sau tràng dài đau đớn.

Đôi mắt thâm quầng bỗng nhiên bật mở, cả cơ thể đau nhức không thôi, nhẹ xoay người một cái cũng làm xương cốt rã rời, từ ngoài bước vào một cậu chàng ăn vận lịch thiệp chỉnh tề, từng bước đến giường anh, cúi đầu áp trán xem Baji như thế nào?

” Sanzu, khi nãy tao mơ thấy mày bóp cổ tao, đau lắm “

Chất giọng trầm ấm nhưng lại thì thào thiếu hơi,như thể anh là một chiếc lông hồng có thể bị thôi bay bất cứ lúc nào, mỏng manh và dễ vỡ đến mức khiến con người điên cuồng như hắn lại nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt hốc hác thiếu sắc đến xót ruột gan, hắn cầm lên cốc nước đặt lên đôi môi khô khốc của Baji, từ từ nâng lên để lượng nước bên trong chảy vào khoang miệng, theo quán tính, anh cũng đưa tay lên đỡ lấy đáy, vô tình để phần tay dài của chiếc áo rộng đang mặc tụt xuống, lộ rõ chiếc hình xăm Hanafuda quen thuộc nơi cẳng tay.

” Baji của tao, mày không cần sợ, tao sẽ không bao giờ làm thế với mày cả “

Dẹp đi cốc nước, Sanzu ôm trọn anh vào lòng, ngã người nằm lên chiếc nệm quen thuộc mang hơi ấm của cả hai, hắn ôm chặt anh, tựa như sợ anh thoát khỏi vòng tay hắn và cất cánh bay đến phương trời nào, hắn sợ… Sợ lắm…Vì sợ nên hắn phải tước đi đôi cánh đấy, phải khắc lên anh cái dấu ấn của chốn ngục tù này… Phải giam Baji lại để chỉ mình hắn được chạm đến…

04.[ DraBaji ] Gặp lại


Nhìn lên bầu trời mưa nặng hạt âm u ảm đảm này, tôi chợt nghĩ đến em – Baji của tôi, em như chú mèo vậy ghét tiết trời lạnh và cũng ghét luôn cảm giác ướt át mà trời mưa mang lại, em hung hăn, gai góc đối với người ngoài nhưng lại mềm mại, dịu dàng mỗi khi tôi chạm vào.

Tôi nhớ cảm giác mình chạm vào mái tóc của em, nhớ cả lúc hôn em lần đầu, nhớ lúc em ngượng ngịu nắm tay tôi kh cả hai dạo phố, em đỏ mặt chẳng dám nhìn tôi, bàn tay to lớn nhưng lại run rẩy chẳng dám nắm lấy hệt như đứa trẻ lên ba muốn vòi quà nhưng lại sợ bị trách mắng. Tôi nhớ cả khi tôi chủ động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đổ mồ hồi vì lo sợ ấy, em giật mình đỏ cả cổ, như chú mèo nhỏ ngỡ ngàng xoay qua nhìn tôi.

Tôi nhớ tất cả những khoảnh khắc ta bên nhau, nhớ em cười, nhớ em nổi giận, nhớ lúc em khóc và nhớ cả lúc em ngã khụy xuống nên đất vì vết thương trên người. Tôi nhớ em, Baji, nhớ em nhiều lắm…

Nhưng em đừng lo, sẽ sớm thôi tôi sẽ đến, đến cái nơi mà tôi sẽ được gặp em lần nữa, chờ tôi nhé Baji, ta sẽ gặp lại nhau và tôi sẽ lại có cơ hội yêu em lần nữa, yêu nhẹ nhàng như thởu ban đầu ta quen nhau và cũng thật nồng nhiệt khi trao nhau nụ hôn đầu đời, chờ tôi nhé, Baji…

” Draken, mau tỉnh dậy “

Giọng nói trầm ấm, có chút hung hăng lại mang chút nồng ấm dịu dàng, Draken mở ra đôi mắt vừa khép lại để nhìn xem ai đang gọi mình.

Trước mắt anh là thiếu niên tươi trẻ mơn mởn tuổi 14 với mái tóc dài đen óng bay phấp phới giữa không gian vô định, thiếu niên đó cười với anh, nụ cười rất tươi, lộ cả hai chiếc răng nanh sắc bén quen thuộc.

Được nhìn thấy em lần nữa, tôi vui lắm, tôi muốn ôm em vào lòng, muốn ngửi lại mùi hương thoang thoảng quấn mũi trên mái tóc em, muốn nhận lại cảm giác ấm áp khi ôm em vào lòng, tôi muốn lắm… nhưng tại sao em lại từ chối tôi, tại sao chứ Baji.

Tại sao khi tôi vương ra vòng tay mình để ôm trọn em, em lại từ chối nó, tại sao?

” Draken, mày không thuộc về nơi này, mày phải sống thật tốt, tao luôn bên mày mà, luôn trong vòng tay ấm áp của mày và luôn theo mày mọi đường mọi nẻo, Draken, tao luôn bên mày…thế nên mày quay về đi, làm ơn! “

Sao em lại khóc? Sao những viên ngọc trong suốt kia lại rơi trên đôi gò má vàng ngọc của em chứ? Baji ơi, lòng tôi đau lắm, sống thiếu em tôi như thiếu mất trái tim vậy, nó đau lắm, tôi khẩn thiết cầu xin em để tôi đến bên em lần nữa đi…

” Draken, không được, tuyệt đối không được, cầu xin mày…quay về đi “

Em ôm chầm lấy tôi, rúc vào ngực tôi khóc thút thít, nỉ non cầu xin tôi quay về, nhưng Baji ơi! Tôi không thể quay về nữa rồi, thân xác tôi nơi kia đã lạnh dần, quần áo đã thấm đẫm nước mưa, tôi không thể quay về, cũng chẳng muốn quay về, nơi này có em, chỉ em và tôi, điều đó cũng đủ khiến tôi vui rồi

Em đừng khóc nữa Baji, tôi không đau buồn chút nào đâu trái lại, tôi vui lắm, tôi như sống lại được lần nữa vậy, tôi tìm lại được em, gặp em và được ôm em lần nữa vào lòng…

Đừng khóc nữa, tình yêu của tôi…