[ DraBaji ] Sinh nhật


Baji ngẩn ngơ ngồi bên bậu cửa sổ, lơ đãng nhìn quang cảnh bên ngoài. Đôi mắt trong như suối lạnh, đồng tử nâu vàng lấp lánh thu cả thành phố vào trong, nắng chan hòa ôm ấp làn da trắng sứ của anh, gió luồn qua tóc, cuốn chúng bay lả tả. Không biết anh nghĩ gì mà lại ngồi cười tủm tỉm một mình, có lẽ là đang nghĩ tới việc ngày mai anh nên tặng gì cho Draken, dù sao cũng là sinh nhật của người yêu anh.

Cứ đến ngày này là Baji phải vắt não suy nghĩ xem món nào phù hợp, Dù gì hắn cũng là một tên khép kín, lại còn kén chọn, ngoài motor với anh ra thì chẳng thích gì nữa. Hay tặng motor cho hắn nhỉ ? Nhưng như thế thì anh không đủ tiền, mà nếu Baji có tiền và mua một chiếc motor cho hắn đi nữa thì hắn cũng chỉ mắng anh phung phí tiền bạc, sau đó đè anh ra đụ tới sáng mai mất.

Baji thở dài thườn thượt, bức bối vò tóc trách mắng hắn, rõ ràng Baji cũng 18 tuổi như hắn, vậy mà lúc nào Draken cũng coi anh là trẻ con. Đi đâu cũng đi cùng, theo anh 24/7 tựa hồ như muốn trở thành một chiếc đuôi dính liền với anh vậy, nhiều lúc hắn bảo bọc Baji quá mức khiến anh khó chịu vô cùng.

Mà Draken cũng trẻ con đâu kém Baji, nhớ lần anh gặp hắn, chả khác gì một con gấu to xác, loay hoay mãi chẳng biết làm gì, trông ngốc nghếch vô cùng.

Lúc mới gặp, Baji đã ngỡ ngàng biết bao bởi cái thân hình hộ pháp lực lưỡng của Draken. Dáng người cao to lực lưỡng, cơ thể toàn cơ bắp cuồn cuộn khuôn mặt lại khó đăm đăm, mang thêm vài phần dữ tợn, trông khác gì đại ca xã hội đen không chứ? Loại người thân hình vừa đủ dùng, không to quá cũng chẳng nhỏ gì như anh có hơi e ngại đôi phần. Tuy mới gặp lần đầu, nhưng chả hiểu sao hắn ta nhìn anh bằng con mắt nóng rực nảy lửa như muốn thiêu cháy vỏ bọc cường ngạnh bên ngoài, ánh mắt hoang dại như thú đói…Baji lấm lét nhìn lại, cảm giác như hắn sẽ hóa thành thú dữ, một ngoạm đớp sạch anh

Baji khi đó nghĩ là, thằng cha này đô con lại còn bặm trợn thế, nhìn đã thấy hãi, có chó mới yêu. Nhưng dần dà tiếp xúc thì Baji cũng dần có thiện cảm với con gấu này. Lạnh lùng, tốt tính, đôi khi nóng nảy…và đích thị là một ông cụ non già chuyện khéo lo.

Hồi đi cắm trại với trường, Baji ở cùng nhóm với Draken. Cả khoa đã đi sâu vào rừng rồi, còn mỗi hắn ta ở ngoài cửa rừng níu chặt tay anh chẳng chịu buông, đi được một lúc thì thừa lúc kiểm lâm không để ý liền dán sát lại, phà hơi nóng lên vành tai anh mà thì thầm:

“Ở đây có thú dữ đó, đừng vào. Chúng ta quay lại khách sạn thôi.”

Thiết nghĩ lúc đó Draken bị khùng à? Giữa non nước biển rừng thưa thớt thế này thì lấy đâu ra thú dữ, nó bay từ cây xuống hay moc từ đất lên, anh cũng không hiểu nỏi hắn, chỉ đành đẩy ra, bồi thêm vài câu chửi rồi bỏ đi chứ chả rỗi hơi hùa theo hắn làm điên làm khùng.

Sau một ngày dài đi khắp nơi thì trời cũng đã hạ đi màn trời sáng bỉnh, thay vào đó là một lưới trời đêm lấp lánh ngàn sao. Mọi người tụ họp lại đang tất bật nhóm lửa nấu ăn. Người thì thêm củi, người rửa rau, người nướng thịt…mỗi mình Draken ngồi trong lều đờ đẫn. Baji cũng hạ lòng hỏi thăm hắn thì đáp lại anh chính là sự thật rằng hắn không biết nấu ăn

” Đm, tên gấu xám ngớ ngẩn. Rốt cuộc mày 20 tuổi hay 2 tuổi hả ? Đừng nói là nấu mì tôm cũng không biết !”

Baji bực dọc phủi mông quay phắt đi, để lại Draken ngẩn ngơ dõi theo.

Ấn tượng đầu đã tệ thế rồi, nhưng đến lúc tỏ tình với anh thì hắn cũng chẳng khá khẩm hơn mấy.

” Baji, ta…tao đã đi học nấu ăn…nấu được vài món rồi…Tao nhất định sẽ tiến bộ cho nên mày có thể cho tao một cơ hội không ?”

Draken đúng trước mặt Baji lắp ba lắp bắp nói ra, dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng thường ngày cũng chẳng thấy đâu, thay vào đó là bộ dạng xoắn xuýt đỏ từ đầu tới chân như thiếu nữ mới lớn khiến Baji ngứa mắt vô cùng.

“Tao còn có thể bảo vệ mày khỏi quái vật “

” Má, bộ mày kiếp trước là quái vật hay gì mà dai vậy “

Ấn tượng xấu thế đấy, lời tỏ tình cũng ngốc nghếch, khờ khạo thế đấy nhưng chẳng hiểu sao anh lại đồng ý nữa. Có lẽ xen lẫn vào những bực bội khi bên anh là những ấm áp mà anh cảm nhận được từ Draken, chúng khiến anh say tự khi nào chẳng hay, khiến Baji yêu lấy hắn ta tự khi nào chẳng biết.

Tính đến bây giờ cũng được 3 năm rồi vậy mà kỉ niệm hồi đó vẫn nguyên y trong trí nhớ Baji. Nhưng chỉ có mỗi sở thích của Draken thì anh lại không nhớ, ngoài motor ra thì anh chả biết hắn thì gì cả, mà motor thì Baji cũng không mua nổi…

” Chifuyu à, mày nghĩ phụ tao đi, nghĩ xem Draken thích quà gì, sắp tới sinh nhật nó rồi “

Bàn tay linh hoạt đang lau dọn bỗng cứng lại ngay đơ, cậu quay ại chăm chú nhìn cái bóng lưng gầy gầy ấy, gương mặt biểu lộ chút e ngại xem thêm chua chát, đôi chân không đứng đấu nữa mà bước gần dén bên Baji.

” Anh ơi… Draken…chết lâu rồi mà anh “

Từng câu từng chữ của Chifuyu chảy vào tai anh, lạnh lắm, lạnh như thể cậu vừa hất một chậu nước vào mặt Baji và kéo anh dậy khỏi giấc mộng tươi đẹp mà anh cố bám víu vậy.

Gương mặt cau có cũng chẳng còn nữa, mọi thứ lại trạng thái tĩnh lạng ban đầu của nó, chỉ còn tiếng lộc cộc của người bên ngoài phòng, còn đôi mắt u sầu vô hồn đã chết tự khi nào nhìn vào vô định.

” Ừ “

Một tiếng ừ nhẹ tênh, nhẹ như tâm trí anh năm đó khi thấy Draken nằm bất động be bét máu, nhẹ như trái tim khi mất đi người mà anh yêu nhất… Baji ngồi đó, ngó những thứ ở xa, không nói thêm một lời nào nữa, chỉ lẵng lặng ngồi im như thế với một nỗi lòng để chết lặng tự bao giờ.

A, anh quên mất là Draken đã chết được một năm rồi. Chết vào chính ngày sinh nhật em, khi hai người vi vu đi phượt. Hình ảnh hôm đó vẫn ám ảnh tâm trí Baji, đến tận bây giờ, chỉ cần anh lơ là một chút, gương mặt đẫm máu của Draken lại hiện về.

Thế giới chỉ còn là một màu tăm tối khi bác sĩ gọi Baji vào phòng phẫu thuật, rồi họ kéo tấm chăn trắng lóa lên phủ kín mặt người anh yêu. Họ bảo anh đứng nghiêm chỉnh cúi đầu 1 phút để tưởng niệm nạn nhân, nhưng trong khoảnh khắc đó Baji như chết trân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái giường kia.

Nước mắt anh cũng chẳng buồn rơi, gương mặt cũng chẳng có chút biểu cảm gì, anh đứng trơ đấy nhìn chăm chăm vào chiếc khăn trắng mặc những con người xung qanh xì xào bàn tán anh máu lạnh vô tâm, nhưng họ nào biết rằng đôi khi con người quá đau đớn để khóc, quá đau đớn để gào thét, quá đau đớn để bộc lộ cảm xúc thức cảm xúc mà ta hay gọi là đau thương.

Baji đã mất cha, mất mẹ, và giờ anh mất luôn cả người mình yêu nhất. Draken là tín ngưỡng của anh. Anh sống là vì hắn. Hắn đi rồi thì con tim này cũng mất theo…

” Draken à, tao sẽ là quà sinh nhật của mày. “

Baji ngồi lên bậu cửa sổ, ngả người ra phía trời mây mênh mông rộng lớn. Anh dang tay về mảng xanh thẳm kia như đang đón chờ một ai đó, một ai đó thật xa nhưng cũng thật gần anh. Mãi tóc dài đen nhánh bung xõa đẹp rực rỡ. Đáng tiếc thay, nó vụt sáng mạnh mẽ trong phút giây rồi lại tàn lụi trong chốc lát, vẻ đẹp sáng trong đó cũng chẳng còn nữa, chỉ còn sự tanh hôi của máu, bầy nhầy kinh tởm của hộp sọ bị vỡ và tiếng la hét của người dân chứng kiến.

Đối với người đời chết là bạc mệnh, nhưng đối với Baji lại không như thế, chết là sự giải thoát, là con đường dẫn lối anh về bên lẽ sống, là cây cầu bắt nhịp giúp Baji đến bên Draken của anh một lần nữa.

[ AllBaji ] Tập hợp rỗng

01.[ RanBaji ] Câm lặng

” Baji, haa, em có sướng không? “

Trong căn phòng tĩnh mịch không ánh đèn, chỉ có ánh sáng le lói chiếu rọi từ ánh trắng của bầu trời đêm đen kịt. Ran ngồi trên giường hì hục cày cấy, từng cú thúc đều dùng lực đẩy mạnh vào trong khiến chiếc giường đôi khổ sở như sắp xập xuống, chân giường chịu khổ phát ra tiếng cót két đau thương.

Hắn ngồi trên giường, đâm ra rút vào không ngừng, nơi cửa miệng hậu huyệt Baji nhầy nhụa tinh dịch, trắng tươm một mảng.
Ran luôn tay ve vãn, chạm vào đầu ngực, gò má, mắt, khuôn môi, bụng,…. Hắn chạm vào tất cả mọi thứ và luôn miệng hỏi về một điều.

” Baji, em có thấy sướng không?”

Chỉ một câu hỏi nhưng lại hỏi đi hỏi lại không biết bao lần, nếu là người khác thì có lẽ dù đang chịch nhau mãnh liệt cỡ nào thì cơn nứng cũng bị tắt đi, chán chường rời bỏ người bạn tình này, nhưng Baji không há miệng đáp lại câu nào, anh chỉ nằm yên đó, không trả lời…

” A quên mất, tôi lỡ khâu miệng em lại mất rồi, xin lỗi nhé thiên thần câm lặng của tôi “

02. [ FuyuBaji ] Trung thu

Vào giữa đêm Trung thu với vầng trăng tròn rực rỡ soi chiếu cậu trai với mái tóc đen óng ánh, gợn sóng ở phần đuôi đang xõa ngang vai, trên thân mặc độc chiếc áo ba lỗ mỏng manh, gió lộng vào làm phấp phới lộ cả đậu đỏ nơi ngực. 

Baji nhìn ngẩn ngơ, vô định lên viên ngọc của bầu trời, anh an phận ngồi im đấy như chờ một ai đó, chờ thật lâu, chờ đến mòn mỏi. Bỗng từ sao cửa chính ló ra một gương mặt xinh xắn 

” Baji, anh mau ăn bánh đi, không cần chờ em đâu “

 ” Mệt mày quá, cứ lề mà lề mề làm nhanh đi rồi lên đây “

 ” DẠ!!! “

Cái đầu vàng dạ một tiếng thật to rồi mất hút, dưới bếp lại vang âm thanh leng keng của nồi niêu xoong chảo, Baji ngồi đây chỉ biết vừa phì cười vừa lắc đầu vì sự ngốc nghếch kia. 

 ” Baji, em xong rồi “

 ” Ong òi ì ô ây ồi ” 

Bị gọi nên Baji quay ngoắc lại, bên má bị độn đến căng tròn bởi cái bánh Tsukimi-dango đang ăn dở, song gương mặt cũng trở nên đáng yêu đến mức Chifuyu ngớ người ra hồi lâu.” Anh đang ăn bánh à, ngon không ?

“Quay về thực tại, cậu bước đến ngồi cạnh anh, nhìn chiếc má phúng phính đang di chuyển liên tục vì nhai. 

 ” On ắm, ăn i ” 

 ” ừa, để em thử “

Nói rồi Chifuyu kề mặt mình sát mặt anh, môi chạm môi, lưỡi bên kia đến gần rồi xâm chiếm vào trong, cướp đi chất dịch ngọt đã hòa quyện với nhân đậu quen thuộc, cướp luôn miếng bánh đã bị nhai nát, nơi yết hầu trượt lên trượt xuống thể hiện việc đã nuốt nhưng gì mà cái miệng hư hỏng của mình thu hoạch được. 

 ” Ngon thật đó Baji, cảm ơn anh nha ” 

 Chifuyu đưa lưỡi liếm những dư vị còn lại trên môi, mắt cong tròn nhưng ánh lên một nụ cười đầy ý gợi tình. Đây có phải là trả đũa ? Anh đã khiến em phải chết đứng vì vẻ đáng yêu kia thì giờ đây, em sẽ khiến anh phải xấu hổ đến không nơi nào giấu được với nụ hôn này.

03.[ SanBaji ] Mộng ảo

Ngọn gió chẳng biết từ phương nào nhưng lại cuồn cuộn, mạnh mẽ tựa như đang giận dữ, cũng tựa như dang cố tháo chạy khỏi gông xiềng vô hình, nó luồn qua cây cối, va đập vào vách nhà hoang tạo nên thứ âm thanh rợn người.

Bên trog không gian tối đen lạnh lẽo lại xuất hiện hai thân ảnh vô danh, kẻ nằm người ngồi, dường như người đang ngồi đó đang bóp cổ chàng trai nằm dưới đất với mái tóc dài đen nhánh, rối loạn tứ tung.

” Baji à, nếu ngay từ đầu mày chịu gia nhập Phạm Thiên thì mọi chuyện đã khác rồi. Tất cả là do mày, do mày không ngoan “

Tiếng sấm đì đùng rền vang giữa trời đêm giông tố, nó đánh xuống một đạo tia sáng, hằn lên gương mặt Sanzu vệt dài lộ rõ đôi mắt mở to trừng trừng, điên cuồng và chết chóc, khuôn miệng treo một nụ cười to tưởng chừng ngoác đến mang tai, một nụ cười đắc thắng trước nỗi đau đớn của thiếu niên vật vã khó thở nằm dưới thân hắn.

Baji nằm dưới thở dốc từng hồi bởi đường hô hấp bị hắn chặn lại, cổ bị bóp chặt đến mức hằn đỏ dấu tay, khóe mắt cùng với gương mặt đã lấm lem nước, tô điểm thêm chút hồng đỏ và chút căm hờn cùng thống khổ khi cơ thể sắp đặt giới hạn.

Trời ban thêm một tia sét, đoàng một cái tựa như rung chuyển đất trời, nó khiến người khác giật mình hoảng sợ, cũng khiến anh dần liệm đi sau tràng dài đau đớn.

Đôi mắt thâm quầng bỗng nhiên bật mở, cả cơ thể đau nhức không thôi, nhẹ xoay người một cái cũng làm xương cốt rã rời, từ ngoài bước vào một cậu chàng ăn vận lịch thiệp chỉnh tề, từng bước đến giường anh, cúi đầu áp trán xem Baji như thế nào?

” Sanzu, khi nãy tao mơ thấy mày bóp cổ tao, đau lắm “

Chất giọng trầm ấm nhưng lại thì thào thiếu hơi,như thể anh là một chiếc lông hồng có thể bị thôi bay bất cứ lúc nào, mỏng manh và dễ vỡ đến mức khiến con người điên cuồng như hắn lại nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt hốc hác thiếu sắc đến xót ruột gan, hắn cầm lên cốc nước đặt lên đôi môi khô khốc của Baji, từ từ nâng lên để lượng nước bên trong chảy vào khoang miệng, theo quán tính, anh cũng đưa tay lên đỡ lấy đáy, vô tình để phần tay dài của chiếc áo rộng đang mặc tụt xuống, lộ rõ chiếc hình xăm Hanafuda quen thuộc nơi cẳng tay.

” Baji của tao, mày không cần sợ, tao sẽ không bao giờ làm thế với mày cả “

Dẹp đi cốc nước, Sanzu ôm trọn anh vào lòng, ngã người nằm lên chiếc nệm quen thuộc mang hơi ấm của cả hai, hắn ôm chặt anh, tựa như sợ anh thoát khỏi vòng tay hắn và cất cánh bay đến phương trời nào, hắn sợ… Sợ lắm…Vì sợ nên hắn phải tước đi đôi cánh đấy, phải khắc lên anh cái dấu ấn của chốn ngục tù này… Phải giam Baji lại để chỉ mình hắn được chạm đến…

04.[ DraBaji ] Gặp lại


Nhìn lên bầu trời mưa nặng hạt âm u ảm đảm này, tôi chợt nghĩ đến em – Baji của tôi, em như chú mèo vậy ghét tiết trời lạnh và cũng ghét luôn cảm giác ướt át mà trời mưa mang lại, em hung hăn, gai góc đối với người ngoài nhưng lại mềm mại, dịu dàng mỗi khi tôi chạm vào.

Tôi nhớ cảm giác mình chạm vào mái tóc của em, nhớ cả lúc hôn em lần đầu, nhớ lúc em ngượng ngịu nắm tay tôi kh cả hai dạo phố, em đỏ mặt chẳng dám nhìn tôi, bàn tay to lớn nhưng lại run rẩy chẳng dám nắm lấy hệt như đứa trẻ lên ba muốn vòi quà nhưng lại sợ bị trách mắng. Tôi nhớ cả khi tôi chủ động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đổ mồ hồi vì lo sợ ấy, em giật mình đỏ cả cổ, như chú mèo nhỏ ngỡ ngàng xoay qua nhìn tôi.

Tôi nhớ tất cả những khoảnh khắc ta bên nhau, nhớ em cười, nhớ em nổi giận, nhớ lúc em khóc và nhớ cả lúc em ngã khụy xuống nên đất vì vết thương trên người. Tôi nhớ em, Baji, nhớ em nhiều lắm…

Nhưng em đừng lo, sẽ sớm thôi tôi sẽ đến, đến cái nơi mà tôi sẽ được gặp em lần nữa, chờ tôi nhé Baji, ta sẽ gặp lại nhau và tôi sẽ lại có cơ hội yêu em lần nữa, yêu nhẹ nhàng như thởu ban đầu ta quen nhau và cũng thật nồng nhiệt khi trao nhau nụ hôn đầu đời, chờ tôi nhé, Baji…

” Draken, mau tỉnh dậy “

Giọng nói trầm ấm, có chút hung hăng lại mang chút nồng ấm dịu dàng, Draken mở ra đôi mắt vừa khép lại để nhìn xem ai đang gọi mình.

Trước mắt anh là thiếu niên tươi trẻ mơn mởn tuổi 14 với mái tóc dài đen óng bay phấp phới giữa không gian vô định, thiếu niên đó cười với anh, nụ cười rất tươi, lộ cả hai chiếc răng nanh sắc bén quen thuộc.

Được nhìn thấy em lần nữa, tôi vui lắm, tôi muốn ôm em vào lòng, muốn ngửi lại mùi hương thoang thoảng quấn mũi trên mái tóc em, muốn nhận lại cảm giác ấm áp khi ôm em vào lòng, tôi muốn lắm… nhưng tại sao em lại từ chối tôi, tại sao chứ Baji.

Tại sao khi tôi vương ra vòng tay mình để ôm trọn em, em lại từ chối nó, tại sao?

” Draken, mày không thuộc về nơi này, mày phải sống thật tốt, tao luôn bên mày mà, luôn trong vòng tay ấm áp của mày và luôn theo mày mọi đường mọi nẻo, Draken, tao luôn bên mày…thế nên mày quay về đi, làm ơn! “

Sao em lại khóc? Sao những viên ngọc trong suốt kia lại rơi trên đôi gò má vàng ngọc của em chứ? Baji ơi, lòng tôi đau lắm, sống thiếu em tôi như thiếu mất trái tim vậy, nó đau lắm, tôi khẩn thiết cầu xin em để tôi đến bên em lần nữa đi…

” Draken, không được, tuyệt đối không được, cầu xin mày…quay về đi “

Em ôm chầm lấy tôi, rúc vào ngực tôi khóc thút thít, nỉ non cầu xin tôi quay về, nhưng Baji ơi! Tôi không thể quay về nữa rồi, thân xác tôi nơi kia đã lạnh dần, quần áo đã thấm đẫm nước mưa, tôi không thể quay về, cũng chẳng muốn quay về, nơi này có em, chỉ em và tôi, điều đó cũng đủ khiến tôi vui rồi

Em đừng khóc nữa Baji, tôi không đau buồn chút nào đâu trái lại, tôi vui lắm, tôi như sống lại được lần nữa vậy, tôi tìm lại được em, gặp em và được ôm em lần nữa vào lòng…

Đừng khóc nữa, tình yêu của tôi…