[ DraBaji ] Sinh nhật


Baji ngẩn ngơ ngồi bên bậu cửa sổ, lơ đãng nhìn quang cảnh bên ngoài. Đôi mắt trong như suối lạnh, đồng tử nâu vàng lấp lánh thu cả thành phố vào trong, nắng chan hòa ôm ấp làn da trắng sứ của anh, gió luồn qua tóc, cuốn chúng bay lả tả. Không biết anh nghĩ gì mà lại ngồi cười tủm tỉm một mình, có lẽ là đang nghĩ tới việc ngày mai anh nên tặng gì cho Draken, dù sao cũng là sinh nhật của người yêu anh.

Cứ đến ngày này là Baji phải vắt não suy nghĩ xem món nào phù hợp, Dù gì hắn cũng là một tên khép kín, lại còn kén chọn, ngoài motor với anh ra thì chẳng thích gì nữa. Hay tặng motor cho hắn nhỉ ? Nhưng như thế thì anh không đủ tiền, mà nếu Baji có tiền và mua một chiếc motor cho hắn đi nữa thì hắn cũng chỉ mắng anh phung phí tiền bạc, sau đó đè anh ra đụ tới sáng mai mất.

Baji thở dài thườn thượt, bức bối vò tóc trách mắng hắn, rõ ràng Baji cũng 18 tuổi như hắn, vậy mà lúc nào Draken cũng coi anh là trẻ con. Đi đâu cũng đi cùng, theo anh 24/7 tựa hồ như muốn trở thành một chiếc đuôi dính liền với anh vậy, nhiều lúc hắn bảo bọc Baji quá mức khiến anh khó chịu vô cùng.

Mà Draken cũng trẻ con đâu kém Baji, nhớ lần anh gặp hắn, chả khác gì một con gấu to xác, loay hoay mãi chẳng biết làm gì, trông ngốc nghếch vô cùng.

Lúc mới gặp, Baji đã ngỡ ngàng biết bao bởi cái thân hình hộ pháp lực lưỡng của Draken. Dáng người cao to lực lưỡng, cơ thể toàn cơ bắp cuồn cuộn khuôn mặt lại khó đăm đăm, mang thêm vài phần dữ tợn, trông khác gì đại ca xã hội đen không chứ? Loại người thân hình vừa đủ dùng, không to quá cũng chẳng nhỏ gì như anh có hơi e ngại đôi phần. Tuy mới gặp lần đầu, nhưng chả hiểu sao hắn ta nhìn anh bằng con mắt nóng rực nảy lửa như muốn thiêu cháy vỏ bọc cường ngạnh bên ngoài, ánh mắt hoang dại như thú đói…Baji lấm lét nhìn lại, cảm giác như hắn sẽ hóa thành thú dữ, một ngoạm đớp sạch anh

Baji khi đó nghĩ là, thằng cha này đô con lại còn bặm trợn thế, nhìn đã thấy hãi, có chó mới yêu. Nhưng dần dà tiếp xúc thì Baji cũng dần có thiện cảm với con gấu này. Lạnh lùng, tốt tính, đôi khi nóng nảy…và đích thị là một ông cụ non già chuyện khéo lo.

Hồi đi cắm trại với trường, Baji ở cùng nhóm với Draken. Cả khoa đã đi sâu vào rừng rồi, còn mỗi hắn ta ở ngoài cửa rừng níu chặt tay anh chẳng chịu buông, đi được một lúc thì thừa lúc kiểm lâm không để ý liền dán sát lại, phà hơi nóng lên vành tai anh mà thì thầm:

“Ở đây có thú dữ đó, đừng vào. Chúng ta quay lại khách sạn thôi.”

Thiết nghĩ lúc đó Draken bị khùng à? Giữa non nước biển rừng thưa thớt thế này thì lấy đâu ra thú dữ, nó bay từ cây xuống hay moc từ đất lên, anh cũng không hiểu nỏi hắn, chỉ đành đẩy ra, bồi thêm vài câu chửi rồi bỏ đi chứ chả rỗi hơi hùa theo hắn làm điên làm khùng.

Sau một ngày dài đi khắp nơi thì trời cũng đã hạ đi màn trời sáng bỉnh, thay vào đó là một lưới trời đêm lấp lánh ngàn sao. Mọi người tụ họp lại đang tất bật nhóm lửa nấu ăn. Người thì thêm củi, người rửa rau, người nướng thịt…mỗi mình Draken ngồi trong lều đờ đẫn. Baji cũng hạ lòng hỏi thăm hắn thì đáp lại anh chính là sự thật rằng hắn không biết nấu ăn

” Đm, tên gấu xám ngớ ngẩn. Rốt cuộc mày 20 tuổi hay 2 tuổi hả ? Đừng nói là nấu mì tôm cũng không biết !”

Baji bực dọc phủi mông quay phắt đi, để lại Draken ngẩn ngơ dõi theo.

Ấn tượng đầu đã tệ thế rồi, nhưng đến lúc tỏ tình với anh thì hắn cũng chẳng khá khẩm hơn mấy.

” Baji, ta…tao đã đi học nấu ăn…nấu được vài món rồi…Tao nhất định sẽ tiến bộ cho nên mày có thể cho tao một cơ hội không ?”

Draken đúng trước mặt Baji lắp ba lắp bắp nói ra, dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng thường ngày cũng chẳng thấy đâu, thay vào đó là bộ dạng xoắn xuýt đỏ từ đầu tới chân như thiếu nữ mới lớn khiến Baji ngứa mắt vô cùng.

“Tao còn có thể bảo vệ mày khỏi quái vật “

” Má, bộ mày kiếp trước là quái vật hay gì mà dai vậy “

Ấn tượng xấu thế đấy, lời tỏ tình cũng ngốc nghếch, khờ khạo thế đấy nhưng chẳng hiểu sao anh lại đồng ý nữa. Có lẽ xen lẫn vào những bực bội khi bên anh là những ấm áp mà anh cảm nhận được từ Draken, chúng khiến anh say tự khi nào chẳng hay, khiến Baji yêu lấy hắn ta tự khi nào chẳng biết.

Tính đến bây giờ cũng được 3 năm rồi vậy mà kỉ niệm hồi đó vẫn nguyên y trong trí nhớ Baji. Nhưng chỉ có mỗi sở thích của Draken thì anh lại không nhớ, ngoài motor ra thì anh chả biết hắn thì gì cả, mà motor thì Baji cũng không mua nổi…

” Chifuyu à, mày nghĩ phụ tao đi, nghĩ xem Draken thích quà gì, sắp tới sinh nhật nó rồi “

Bàn tay linh hoạt đang lau dọn bỗng cứng lại ngay đơ, cậu quay ại chăm chú nhìn cái bóng lưng gầy gầy ấy, gương mặt biểu lộ chút e ngại xem thêm chua chát, đôi chân không đứng đấu nữa mà bước gần dén bên Baji.

” Anh ơi… Draken…chết lâu rồi mà anh “

Từng câu từng chữ của Chifuyu chảy vào tai anh, lạnh lắm, lạnh như thể cậu vừa hất một chậu nước vào mặt Baji và kéo anh dậy khỏi giấc mộng tươi đẹp mà anh cố bám víu vậy.

Gương mặt cau có cũng chẳng còn nữa, mọi thứ lại trạng thái tĩnh lạng ban đầu của nó, chỉ còn tiếng lộc cộc của người bên ngoài phòng, còn đôi mắt u sầu vô hồn đã chết tự khi nào nhìn vào vô định.

” Ừ “

Một tiếng ừ nhẹ tênh, nhẹ như tâm trí anh năm đó khi thấy Draken nằm bất động be bét máu, nhẹ như trái tim khi mất đi người mà anh yêu nhất… Baji ngồi đó, ngó những thứ ở xa, không nói thêm một lời nào nữa, chỉ lẵng lặng ngồi im như thế với một nỗi lòng để chết lặng tự bao giờ.

A, anh quên mất là Draken đã chết được một năm rồi. Chết vào chính ngày sinh nhật em, khi hai người vi vu đi phượt. Hình ảnh hôm đó vẫn ám ảnh tâm trí Baji, đến tận bây giờ, chỉ cần anh lơ là một chút, gương mặt đẫm máu của Draken lại hiện về.

Thế giới chỉ còn là một màu tăm tối khi bác sĩ gọi Baji vào phòng phẫu thuật, rồi họ kéo tấm chăn trắng lóa lên phủ kín mặt người anh yêu. Họ bảo anh đứng nghiêm chỉnh cúi đầu 1 phút để tưởng niệm nạn nhân, nhưng trong khoảnh khắc đó Baji như chết trân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái giường kia.

Nước mắt anh cũng chẳng buồn rơi, gương mặt cũng chẳng có chút biểu cảm gì, anh đứng trơ đấy nhìn chăm chăm vào chiếc khăn trắng mặc những con người xung qanh xì xào bàn tán anh máu lạnh vô tâm, nhưng họ nào biết rằng đôi khi con người quá đau đớn để khóc, quá đau đớn để gào thét, quá đau đớn để bộc lộ cảm xúc thức cảm xúc mà ta hay gọi là đau thương.

Baji đã mất cha, mất mẹ, và giờ anh mất luôn cả người mình yêu nhất. Draken là tín ngưỡng của anh. Anh sống là vì hắn. Hắn đi rồi thì con tim này cũng mất theo…

” Draken à, tao sẽ là quà sinh nhật của mày. “

Baji ngồi lên bậu cửa sổ, ngả người ra phía trời mây mênh mông rộng lớn. Anh dang tay về mảng xanh thẳm kia như đang đón chờ một ai đó, một ai đó thật xa nhưng cũng thật gần anh. Mãi tóc dài đen nhánh bung xõa đẹp rực rỡ. Đáng tiếc thay, nó vụt sáng mạnh mẽ trong phút giây rồi lại tàn lụi trong chốc lát, vẻ đẹp sáng trong đó cũng chẳng còn nữa, chỉ còn sự tanh hôi của máu, bầy nhầy kinh tởm của hộp sọ bị vỡ và tiếng la hét của người dân chứng kiến.

Đối với người đời chết là bạc mệnh, nhưng đối với Baji lại không như thế, chết là sự giải thoát, là con đường dẫn lối anh về bên lẽ sống, là cây cầu bắt nhịp giúp Baji đến bên Draken của anh một lần nữa.

[ SanBaji ] Mộng ảo

Ngọn gió chẳng biết từ phương nào nhưng lại cuồn cuộn, mạnh mẽ tựa như đang giận giữ, cũng tựa như dang cố tháo chạy khỏi gông xiềng vô hình, nó luồn qua cây cối, va đập vào vách nhà hoang được dựng bằng tôn để tạo nên nhưng thanh âm ầm ĩ, chói tai người nghe.

Bên trong không gian được lấp đầy bởi màn đêm lạnh lẽo, ta thấy được một cậu trai tóc dài đen nhánh bị trói buột quỳ rạp trên sàn đất dơ bẩn, đối diện còn có một cậu trai tầm tầm tuổi anh với mái tóc hồng kẹo bông, hắn nắm tóc của một người, tay cầm con dao găm miết nhẹ trên làn da đang run lên bần bật của người kia.

Bàn tay dùng lực ấn mạnh dao xuống làm cho lớp da mỏng manh bị cắt rách. Bên trong thớ thịt tứa ra từng giọt máu đỏ au tươi mới, ấm nóng. Tiếng rên la đau đớn đau đớn văng vẳng văng vẳng mãi chẳng buông, nó như tiếng chim ri mua vui cho Sanzu nhưng lại là tiếng thét đau đớn, dằn vặt tinh thần đối với Baji.

” Nhìn đi, mà nhìn cho rõ đi Baji, nhìn tao cắt từng lát thịt của đồng đội mày đây này “

Sanzu điên cuồng gào thét với anh, gào lên điều mà làm hắn thích thú, Baji điên lắm, anh cố mọi cách để thoát khỏi xích trói nhưng lại không thể, đôi mắt vì cơn giận mà hằn đỏ gân mắt,ầng ậng nước. Anh vùng dậy đứng lên rồi lại bị đám người phía sau đến ấn xuống, càng ngày càng kiềm hãm anh mạnh hơn.

” THẰNG CHÓ, MAU THẢ NÓ RA, GIỎI THÌ ĐẤU VỚI TAO ĐÂY NÀY!!! “

Hắn cười, cười một cách hả hê trước dáng vẻ chật vật, bẩn thỉu của Baji, tay vẫn tiếp tục cắt đi từng lát thịt cả người kia, máu cũng vì thế mà nhỏ thành từng dòng, chảy xuống đọng thành vũng đầy trên đất.

Một lát rồi lại một lát, từng mảng thịt trên cơ thể đã chết của người kia dần bị lóc ra, miếng to hay miếng nhỏ đều có đủ. Sanzu cầm lên một miếng thịt tươi mới, rắn chắc và ấm nóng. Hắn đưa lên miệng mình, cắn vào thớ thịt hồng phấn, ăn một cách ngon lành như thể nó là một tuyệt phẩm cả thế gian.

” Baji, thịt của đồng đội mày ngon lắm đó, ăn thử không? “

Kinh sợ và ghê tởm, anh nhìn hắn nuốt từng ngoạm thịt mà trong lòng dâng lên từng cơn cồn cào, dạ dày khó chịu như dốc ngược toàn bộ thức ăn trong bụng lên cổ vậy, Baji ói, ói cho bằng sạch những gì anh ăn trước đó.

” A, sáng giờ tao mới ép mày ăn được chút, giờ mày ói ra hết rồi, quanh đây lại không có đồ ăn, hay là… mày chịu khó ăn lại đống đó nha “

Sanzu thấy anh ói nên cũng bỏ xuống tất cả chỗ hắn mà đi về hướng Baji, hắn bóp mạnh vào má, ép anh ngẩng đầu lên, mắt đối mắt nhìn hắn, đôi mắt xanh điên dại nhìn cặp mắt đen phẫn hận. Sanzu cầm lên đống ô uế dưới nền đất rồi nhét thẳng vào miệng Baji, bắt anh phải nuốt những thứ bẩn thỉu đó bằng mọi cách, hắn dùng cả ngón tay thọc ép.

Baji căm ghét cắn mạnh xuống, cắn luốn cả tay Sanzu. Hắn tức tối, tát mạnh vào mặt anh té nhào xuống đất.

” Baji à, nếu ngay từ đầu mày chịu gia nhập Phạm Thiên thì mọi chuyện đã khác rồi. Tất cả là do mày, do mày không ngoan “

Tiếng sấm đì đùng rền vang giữa trời đêm giông tố, nó đánh xuống một đạo tia sáng, hằn lên gương mặt Sanzu vệt dài lộ rõ đôi mắt mở to trừng trừng, điên cuồng và chết chóc, khuôn miệng treo một nụ cười to tưởng chừng ngoác đến mang tai, một nụ cười đắc thắng trước nỗi đau đớn của thiếu niên vật vã khó thở nằm dưới thân hắn.

Baji nằm dưới thở dốc từng hồi bởi đường hô hấp bị hắn chặn lại, cổ bị bóp chặt đến mức hằn đỏ dấu tay, khóe mắt cùng với gương mặt đã lấm lem nước, tô điểm thêm chút hồng đỏ và chút căm hờn cùng thống khổ khi cơ thể sắp đặt giới hạn.

Trời ban thêm một tia sét, đoàng một cái tựa như rung chuyển đất trời, nó khiến người khác giật mình hoảng sợ, cũng khiến anh dần liệm đi sau tràng dài đau đớn.

Đôi mắt thâm quầng bỗng nhiên bật mở, cả cơ thể đau nhức không thôi, nhẹ xoay người một cái cũng làm xương cốt rã rời, từ ngoài bước vào một cậu chàng ăn vận lịch thiệp chỉnh tề, từng bước đến giường anh, cúi đầu áp trán xem Baji như thế nào?

” Sanzu, khi nãy tao mơ thấy mày bóp cổ tao, đau lắm “

Chất giọng trầm ấm nhưng lại thì thào như thiếu hơi, tựa hồ anh là một chiếc lông hồng có thể bị thôi bay bất cứ lúc nào, mỏng manh và dễ vỡ đến mức khiến con người điên cuồng như hắn lại nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt hốc hác thiếu sắc đến xót ruột gan, hắn cầm lên cốc nước đặt lên đôi môi khô khốc của Baji, từ từ nâng lên để lượng nước bên trong chảy vào khoang miệng, theo quán tính, anh cũng đưa tay lên đỡ lấy đáy, vô tình để phần tay dài của chiếc áo rộng đang mặc tụt xuống, lộ rõ chiếc hình xăm Hanafuda quen thuộc trên cẳng tay.

” Baji của tao, mày không cần sợ, tao sẽ không bao giờ làm thế với mày cả “

Dẹp đi cốc nước, Sanzu ôm trọn Baji vào lòng, ngã người nằm lên chiếc nệm quen thuộc mang hơi ấm của cả hai, hắn ôm chặt anh, tựa như sợ anh thoát khỏi vòng tay hắn và cất cánh bay đến phương trời nào, hắn sợ… Sợ lắm…Vì sợ nên hắn phải tước đi đôi cánh đấy, phải khắc lên anh cái dấu ấn của chốn ngục tù này… Phải giam Baji lại để chỉ mình hắn được chạm đến…

_______________________________________________________________________________

Fic cho giỗ của anh nhưng up trễ quá :(((

[ RanBaji ] Nghi hoặc

Giữa trời đêm đen tối tịch mịch, trê đầu ngàn saao, dưới chân là mặt đường phố thị đông vui. Từ ngõ nhỏ có hai thiếu iên lờ mờ xuất hiện. Một người tỉnh, một kẻ say, đi đứng liêu xiêu giữa con hẻm nhỏ.

” Baji à, anh tỉnh lại di, tới nhà rồi”

” ưm….hưm…”

Cậu tóc vàng dỡ ah tóc đen lết đi từng bước, đến trước cuae khu nhà quen thuộc lại gặp phải một người lạ mặt đúng trước cửa chờ sẵn, có vẻ hư là đã đợi rất lâu rồi.

” Anh là ai vậy? “

” Tôi là người yêu của em ấy, cậu đưa em ấy đây, tôi sẽ đỡ em vào nhà “

Ran đỡ lấy Baji đi vào nhà, hắn đóng sầm cửa. Trước ánh mắt ngờ vực của Chifuyu, rồi nhẹ nhàng tháo giày của cả hai bỏ lên kệ, Ran bồng Baji vào giường.Hắn như biết rõ mọi ngóc ngách của căn phòng này này vậy, mở cửa một cái là trúng ngay phóc phòng ngủ của anh. Ran thả Baji lên chiếc giường đơn quen thuộc, song lại vuốt lên mái tóc hai màu vuốt keo, thở hồng hộc ra chiều mệt lắm. 

Hắn ngắm người đang ngủ thật lâu, như thế muốn khắc từng nét mặt, hơi thở vào sâu trong não, trong tim để không bao giờ quên được. Hắn lới lỏng cà vạt rồi lại cởi từng nút áo để lộ ra khuôn ngực săn chắc, cơ thịt. Ran tiến lại sát gần Baji, bàn tay mân mê từng góc cạnh, lả lướt trên làn da mịn như mông em bé của anh, hắn nhịn không được mà thơm lên má một cái.

 Yêu thương là thế, nâng niu là thế, nhưng hắn lại cởi phăng đi nịt ở thắt lưng mình ra rồi trói hai tay anh lên đầu giường. Ran ngồi lên thân và giương đuôi mắt lấp lánh ánh tím như bảo thạch, xinh đẹp mà âm hiểm nhìn Baji.

 “Tôi đã bảo là em không được đến gần thằng đó mà.”

“Em không ngoan, không nghe lời tôi nên phải bị phạt.”

 “Phạt mẹ mày, tao rình mày hổm rài.” 

Hắn vừa luồn tay vào phần dưới đã bị vật xuống, trời đất đảo lộn làm Ran ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.Baji chiếm thế thượng phong, ngồi trên đùi Ran, liếm môi gợi dục. Anh ngồi trên cao dùng ánh mắt như một con sói dữ trước miếng mồi ngon, thèm thuồng và đói khát, uy dũng vô cùng.

Baji ve vãn cơ bụng săn chắc của Ran, một tay luồn ra phía sau lướt nhẹ lên túp lều nhỏ nhô lên ở hạ bộ, roẹt một tiếng, phéc-mơ-tuya đã bị anh kéo xuống.Từ trong chiếc quần âu bật ra thứ vừa nóng bỏng lại vừa rắn rỏi. Baji tinh ranh cạ phần mông mình lên túp lều nhỏ, cảm giác mặt vải ma sát với phần thịt mẫn cảm làm Ran ở phía trên khó chịu vô cùng, dương vật thêm phần thô to hơn.

Phần quần kín đáo bị tuột xuống, để lộ ra cặp đùi thon thả trắng nõn nà, và bàn tay lấp ló sau cặp gò đào căng mọng.Ngón tay anh thuần thục lới lỏng, đồng thời cũng làm vang vọng tiếng nhóp nhép của chất dịch nhầy của nơi tuyệt mật. Ran nằm dưới chứng kiến tường tận rõ ràng hết mọi chuyện, yết hầu chuyển động, ừng ực tiếng nước thèm khát.Anh ngồi trên thân Ran cười ngạo mạn, buông ra đôi lời trêu ghẹo hắn. 

 “Nứng đến thế à? Giỏi thì chịch tao đi.”

Bàn tay anh cố định vịt trí của côn thịt đã cương cứng đặt ngay miệng huyệt ẩm ướt, đói khát. Anh ngồi xuống, từ từ nuốt dương vật nóng bỏng vào bên trong, nuốt hết quy đầu, nuốt đến nửa thân thì anh dừng lại. Dù chỉ mới nửa cây hàng nhưng bụng Baji lại trước vô cùng, tưởng chừng như bên trong anh đã bị lấp đầy vậy.Gương mặt phơn phớt sắc đỏ hồng cười sung sướng, nhưng lại cau có vì cái to lớn của Ran. Giận cá chém thớt, anh quát hắn vài cậu.

 “Mắc gì to vậy?! Nhỏ lại chút đi!”

Nửa trong nửa ngoài như thế lại còn bị siết chặt như muốn đứt ra, thêm cái thói ngang ngược của Baji, cuối cùng thì Ran cũng đã hết nhẫn nại, hắn trực tiếp nắm lấy một bên eo anh ấn mạnh xuống, côn thịt phía dưới trót lọt đâm vào trong, lấp đầy cả khoang bụng.Bị tấn công bất ngờ, nhưng anh lại sướng đến điên người, sướng đến ngửa cả ra sau, cất lên thứ âm thanh dâm mĩ cuốn tai.

Quyết không chịu ở thế bị động nữa, hắn bật người, đè Baji xuống dưới thân mình. Anh ngơ ngác nhìn hắn nhưng chưa được bao lâu thì lại bị từng hồi đâm rút mạnh bạo của Ran làm cho nhắm tịt mắt lại, siết chặt tay, đôi chân thon dài cuốn chặt lấy eo Ran không buông. 

” Ah…hức…nhẹ…ưm nhẹ thôi…muốn chịch chết tao hay gì?…ahaa…hức…ư hức… “

Nếu không nói đến phản ứng hóa học tạo ra hiện tượng khói trắng bay ra mà không cần tới lửa thì câu “có lửa mà thì mới có khói” sẽ đúng. Nếu Baji không buông lời trêu ghẹo Ran thì làm gì có chuyện hắn khiến anh nghẹt thở với từng cú thúc sâu đến lút cán.Baji mệt lả người, anh kéo lấy người đàn ông đang khiến anh phải chìm vào trong biển tình xuống, trao cho người nụ hôn nồng nhiệt, cháy bỏng hơn cả lửa. 

Tiếng môi lưỡi cuốn lấy nhau, trao nhau những gì tinh túy nhất, tan rồi lại hợp. Cánh môi Baji bị hôn đến đỏ ửng, lồng ngực phập phùng cố nuốt khí thở vào trong, khuôn mặt đỏ lựng và đôi mắt ngấn nước lệ nhòe, quyến rũ vô cùng.

Ran không chịu được nữa, hắn đâm lút cán, chôn chặt dương vật vào bên trong nộm thịt non mềm, phun ra những dòng tinh trắng đặc sệt.

 Chấm dứt cơn hoan ái, Baji nhìn Ran rồi lại nhớ về những buổi chiều hắn lấp ló nơi khuất bóng đợi anh về, nhớ những tờ giấy note dán nơi cửa vào, nhớ những dòng chữ quan tâm, căn dặn, vui đùa hay trách mắng đe dọa.Mọi sự vốn đã bị Baji biết ngay từ đầu, nhưng anh muốn tóm được con chó nhỏ này, muốn bắt nó, ngắm và ăn sạch nó. 

Ran rút dương vật ra khỏi lỗ nhỏ đỏ hoe, dòng tinh trắng cũng từ đó mà chảy tràn ra, thấm đẫm nơi giao hợp của hai người.Hắn đi xuống bếp chọn lấy một con dao cắt bỏ đi sợi dây xiềng xích, xoa xoa lên vết trói trên tay rồi lại quay trở về giường bế thốc Baji lên đi vệ sinh sạch sẽ. 

Hắn thay cả ga giường, mọi việc thuần thục nhanh gọn như thể hắn đã sớm quen với ngôi nhà này vậy. Ran đặt Baji trở về nơi cũ, lấy chăn đắp cho anh, chăm sóc kĩ từng sợi tóc đến nét mặt, rồi lại chui tọt vào chăn ôm lấy Baji. Cứ ngỡ Ran sẽ ôm anh vào lòng nhưng chính hắn là người rúc vào ngực Baji, nhắm mắt và yên bình chìm vào mộng say. 

Nắng ban mai chiếu rọi vào làm sáng cả căn phòng u uất. Baji nằm trên chiếc giường thiêm thiếp, bỗng một tiếng điện thoại vang lênn ing ỏi làm cho anh phải tỉnh giấc cựa quậy thân người bắt máy. 

 “Sáng sớm mà ai lại đến không biết?!” 

Anh bắt máy rồi lại im lặng, không gian tĩnh lặng vang lên tiếng nói nhẹ từ đầu dây bên kia, lộ vẻ lo lắng lắm, nhưng không đợi bên kia dứt lời thì Baji bên này đã tuôn ra một tràng cau có.

“Mày bị điên à?! Người yêu quái gì, chỉ đơn giản là một con chó nhỏ mà tao ngắm từ lâu mà thôi.”

[ AllBaji ] Tập hợp rỗng

01.[ RanBaji ] Câm lặng

” Baji, haa, em có sướng không? “

Trong căn phòng tĩnh mịch không ánh đèn, chỉ có ánh sáng le lói chiếu rọi từ ánh trắng của bầu trời đêm đen kịt. Ran ngồi trên giường hì hục cày cấy, từng cú thúc đều dùng lực đẩy mạnh vào trong khiến chiếc giường đôi khổ sở như sắp xập xuống, chân giường chịu khổ phát ra tiếng cót két đau thương.

Hắn ngồi trên giường, đâm ra rút vào không ngừng, nơi cửa miệng hậu huyệt Baji nhầy nhụa tinh dịch, trắng tươm một mảng.
Ran luôn tay ve vãn, chạm vào đầu ngực, gò má, mắt, khuôn môi, bụng,…. Hắn chạm vào tất cả mọi thứ và luôn miệng hỏi về một điều.

” Baji, em có thấy sướng không?”

Chỉ một câu hỏi nhưng lại hỏi đi hỏi lại không biết bao lần, nếu là người khác thì có lẽ dù đang chịch nhau mãnh liệt cỡ nào thì cơn nứng cũng bị tắt đi, chán chường rời bỏ người bạn tình này, nhưng Baji không há miệng đáp lại câu nào, anh chỉ nằm yên đó, không trả lời…

” A quên mất, tôi lỡ khâu miệng em lại mất rồi, xin lỗi nhé thiên thần câm lặng của tôi “

02. [ FuyuBaji ] Trung thu

Vào giữa đêm Trung thu với vầng trăng tròn rực rỡ soi chiếu cậu trai với mái tóc đen óng ánh, gợn sóng ở phần đuôi đang xõa ngang vai, trên thân mặc độc chiếc áo ba lỗ mỏng manh, gió lộng vào làm phấp phới lộ cả đậu đỏ nơi ngực. 

Baji nhìn ngẩn ngơ, vô định lên viên ngọc của bầu trời, anh an phận ngồi im đấy như chờ một ai đó, chờ thật lâu, chờ đến mòn mỏi. Bỗng từ sao cửa chính ló ra một gương mặt xinh xắn 

” Baji, anh mau ăn bánh đi, không cần chờ em đâu “

 ” Mệt mày quá, cứ lề mà lề mề làm nhanh đi rồi lên đây “

 ” DẠ!!! “

Cái đầu vàng dạ một tiếng thật to rồi mất hút, dưới bếp lại vang âm thanh leng keng của nồi niêu xoong chảo, Baji ngồi đây chỉ biết vừa phì cười vừa lắc đầu vì sự ngốc nghếch kia. 

 ” Baji, em xong rồi “

 ” Ong òi ì ô ây ồi ” 

Bị gọi nên Baji quay ngoắc lại, bên má bị độn đến căng tròn bởi cái bánh Tsukimi-dango đang ăn dở, song gương mặt cũng trở nên đáng yêu đến mức Chifuyu ngớ người ra hồi lâu.” Anh đang ăn bánh à, ngon không ?

“Quay về thực tại, cậu bước đến ngồi cạnh anh, nhìn chiếc má phúng phính đang di chuyển liên tục vì nhai. 

 ” On ắm, ăn i ” 

 ” ừa, để em thử “

Nói rồi Chifuyu kề mặt mình sát mặt anh, môi chạm môi, lưỡi bên kia đến gần rồi xâm chiếm vào trong, cướp đi chất dịch ngọt đã hòa quyện với nhân đậu quen thuộc, cướp luôn miếng bánh đã bị nhai nát, nơi yết hầu trượt lên trượt xuống thể hiện việc đã nuốt nhưng gì mà cái miệng hư hỏng của mình thu hoạch được. 

 ” Ngon thật đó Baji, cảm ơn anh nha ” 

 Chifuyu đưa lưỡi liếm những dư vị còn lại trên môi, mắt cong tròn nhưng ánh lên một nụ cười đầy ý gợi tình. Đây có phải là trả đũa ? Anh đã khiến em phải chết đứng vì vẻ đáng yêu kia thì giờ đây, em sẽ khiến anh phải xấu hổ đến không nơi nào giấu được với nụ hôn này.

03.[ SanBaji ] Mộng ảo

Ngọn gió chẳng biết từ phương nào nhưng lại cuồn cuộn, mạnh mẽ tựa như đang giận dữ, cũng tựa như dang cố tháo chạy khỏi gông xiềng vô hình, nó luồn qua cây cối, va đập vào vách nhà hoang tạo nên thứ âm thanh rợn người.

Bên trog không gian tối đen lạnh lẽo lại xuất hiện hai thân ảnh vô danh, kẻ nằm người ngồi, dường như người đang ngồi đó đang bóp cổ chàng trai nằm dưới đất với mái tóc dài đen nhánh, rối loạn tứ tung.

” Baji à, nếu ngay từ đầu mày chịu gia nhập Phạm Thiên thì mọi chuyện đã khác rồi. Tất cả là do mày, do mày không ngoan “

Tiếng sấm đì đùng rền vang giữa trời đêm giông tố, nó đánh xuống một đạo tia sáng, hằn lên gương mặt Sanzu vệt dài lộ rõ đôi mắt mở to trừng trừng, điên cuồng và chết chóc, khuôn miệng treo một nụ cười to tưởng chừng ngoác đến mang tai, một nụ cười đắc thắng trước nỗi đau đớn của thiếu niên vật vã khó thở nằm dưới thân hắn.

Baji nằm dưới thở dốc từng hồi bởi đường hô hấp bị hắn chặn lại, cổ bị bóp chặt đến mức hằn đỏ dấu tay, khóe mắt cùng với gương mặt đã lấm lem nước, tô điểm thêm chút hồng đỏ và chút căm hờn cùng thống khổ khi cơ thể sắp đặt giới hạn.

Trời ban thêm một tia sét, đoàng một cái tựa như rung chuyển đất trời, nó khiến người khác giật mình hoảng sợ, cũng khiến anh dần liệm đi sau tràng dài đau đớn.

Đôi mắt thâm quầng bỗng nhiên bật mở, cả cơ thể đau nhức không thôi, nhẹ xoay người một cái cũng làm xương cốt rã rời, từ ngoài bước vào một cậu chàng ăn vận lịch thiệp chỉnh tề, từng bước đến giường anh, cúi đầu áp trán xem Baji như thế nào?

” Sanzu, khi nãy tao mơ thấy mày bóp cổ tao, đau lắm “

Chất giọng trầm ấm nhưng lại thì thào thiếu hơi,như thể anh là một chiếc lông hồng có thể bị thôi bay bất cứ lúc nào, mỏng manh và dễ vỡ đến mức khiến con người điên cuồng như hắn lại nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt hốc hác thiếu sắc đến xót ruột gan, hắn cầm lên cốc nước đặt lên đôi môi khô khốc của Baji, từ từ nâng lên để lượng nước bên trong chảy vào khoang miệng, theo quán tính, anh cũng đưa tay lên đỡ lấy đáy, vô tình để phần tay dài của chiếc áo rộng đang mặc tụt xuống, lộ rõ chiếc hình xăm Hanafuda quen thuộc nơi cẳng tay.

” Baji của tao, mày không cần sợ, tao sẽ không bao giờ làm thế với mày cả “

Dẹp đi cốc nước, Sanzu ôm trọn anh vào lòng, ngã người nằm lên chiếc nệm quen thuộc mang hơi ấm của cả hai, hắn ôm chặt anh, tựa như sợ anh thoát khỏi vòng tay hắn và cất cánh bay đến phương trời nào, hắn sợ… Sợ lắm…Vì sợ nên hắn phải tước đi đôi cánh đấy, phải khắc lên anh cái dấu ấn của chốn ngục tù này… Phải giam Baji lại để chỉ mình hắn được chạm đến…

04.[ DraBaji ] Gặp lại


Nhìn lên bầu trời mưa nặng hạt âm u ảm đảm này, tôi chợt nghĩ đến em – Baji của tôi, em như chú mèo vậy ghét tiết trời lạnh và cũng ghét luôn cảm giác ướt át mà trời mưa mang lại, em hung hăn, gai góc đối với người ngoài nhưng lại mềm mại, dịu dàng mỗi khi tôi chạm vào.

Tôi nhớ cảm giác mình chạm vào mái tóc của em, nhớ cả lúc hôn em lần đầu, nhớ lúc em ngượng ngịu nắm tay tôi kh cả hai dạo phố, em đỏ mặt chẳng dám nhìn tôi, bàn tay to lớn nhưng lại run rẩy chẳng dám nắm lấy hệt như đứa trẻ lên ba muốn vòi quà nhưng lại sợ bị trách mắng. Tôi nhớ cả khi tôi chủ động nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đổ mồ hồi vì lo sợ ấy, em giật mình đỏ cả cổ, như chú mèo nhỏ ngỡ ngàng xoay qua nhìn tôi.

Tôi nhớ tất cả những khoảnh khắc ta bên nhau, nhớ em cười, nhớ em nổi giận, nhớ lúc em khóc và nhớ cả lúc em ngã khụy xuống nên đất vì vết thương trên người. Tôi nhớ em, Baji, nhớ em nhiều lắm…

Nhưng em đừng lo, sẽ sớm thôi tôi sẽ đến, đến cái nơi mà tôi sẽ được gặp em lần nữa, chờ tôi nhé Baji, ta sẽ gặp lại nhau và tôi sẽ lại có cơ hội yêu em lần nữa, yêu nhẹ nhàng như thởu ban đầu ta quen nhau và cũng thật nồng nhiệt khi trao nhau nụ hôn đầu đời, chờ tôi nhé, Baji…

” Draken, mau tỉnh dậy “

Giọng nói trầm ấm, có chút hung hăng lại mang chút nồng ấm dịu dàng, Draken mở ra đôi mắt vừa khép lại để nhìn xem ai đang gọi mình.

Trước mắt anh là thiếu niên tươi trẻ mơn mởn tuổi 14 với mái tóc dài đen óng bay phấp phới giữa không gian vô định, thiếu niên đó cười với anh, nụ cười rất tươi, lộ cả hai chiếc răng nanh sắc bén quen thuộc.

Được nhìn thấy em lần nữa, tôi vui lắm, tôi muốn ôm em vào lòng, muốn ngửi lại mùi hương thoang thoảng quấn mũi trên mái tóc em, muốn nhận lại cảm giác ấm áp khi ôm em vào lòng, tôi muốn lắm… nhưng tại sao em lại từ chối tôi, tại sao chứ Baji.

Tại sao khi tôi vương ra vòng tay mình để ôm trọn em, em lại từ chối nó, tại sao?

” Draken, mày không thuộc về nơi này, mày phải sống thật tốt, tao luôn bên mày mà, luôn trong vòng tay ấm áp của mày và luôn theo mày mọi đường mọi nẻo, Draken, tao luôn bên mày…thế nên mày quay về đi, làm ơn! “

Sao em lại khóc? Sao những viên ngọc trong suốt kia lại rơi trên đôi gò má vàng ngọc của em chứ? Baji ơi, lòng tôi đau lắm, sống thiếu em tôi như thiếu mất trái tim vậy, nó đau lắm, tôi khẩn thiết cầu xin em để tôi đến bên em lần nữa đi…

” Draken, không được, tuyệt đối không được, cầu xin mày…quay về đi “

Em ôm chầm lấy tôi, rúc vào ngực tôi khóc thút thít, nỉ non cầu xin tôi quay về, nhưng Baji ơi! Tôi không thể quay về nữa rồi, thân xác tôi nơi kia đã lạnh dần, quần áo đã thấm đẫm nước mưa, tôi không thể quay về, cũng chẳng muốn quay về, nơi này có em, chỉ em và tôi, điều đó cũng đủ khiến tôi vui rồi

Em đừng khóc nữa Baji, tôi không đau buồn chút nào đâu trái lại, tôi vui lắm, tôi như sống lại được lần nữa vậy, tôi tìm lại được em, gặp em và được ôm em lần nữa vào lòng…

Đừng khóc nữa, tình yêu của tôi…

[ HanBaji ] Đạp đổ

Sáng mai của một buổi học nhàm chán lại là một mảnh thời gian thú vị, là lúc mà vạn loài hoa đua nhau nở thắm, triệu loài chim thi nhau cất tiếng ca ngân vang, là thờ điểm mà tôi gặp được em và cũng là lúc tôi trao đi trái tim khô cằn, tưởng chừng đã chết vì cõi đời này cho em – vì sao sáng nhất của lòng tôi.

Hanma hắn gặp Baji lần đầu khi anh đứng trên bục giảng lớp, anh ăn mặc chỉnh chu, nghiêm túc như một người cứng nhắc. Gương mặt lộ vẻ khó chịu, chẳng biết do cô nói quá nhiều hay do căng thẳng khi đứng trước nhiều người lạ như vậy.

” Nhát thật “

Đó là ấn tượng của hắn về anh, hắn khinh anh hèn nhát, coi anh như một tên ất ơ mọt sách, nhưng hắn nào biết, sự thôi thúc nhìn Baji thêm lần nữa từ lòng hắn, sự loạn nhịp nơi tim hắn khi thấy anh đã phản bội lại hắn như nào.

” Baji, em xuống ngồi cùng bạn Hanma ở cuối lớp nhé”

________________________________________________________________________________

Cứ ngỡ là cậu bạn cùng bàn của mình ù lì, rụt rè e thẹn thế nào, ai ngờ đâu đó chỉ là vẻ ngoại, thật chết là nh giã con người ta như giã tỏi, đánh đến mức cha mẹ cũng chẳng nhận ra.

Việc này lúc mới đầu biết hắn cũng bất ngờ lắm, cũng chỉ vì ” tình cờ ” đi ngang qua con hẻm gần nhà anh mà chứng kiến phải cảnh tượng tay áo thì xăn lên, tóc thì xõa, mu bàn tay lại còn dính máu, bên cạnh còn có một đống xác người bất động như đã chết.

” Mày đấm con người ta như thế có sao không đấy “

” Mày còn lèm bèm nữa là tao đấm luôn cả mày đấy “

Đột nhiên bị mắng như thế, Hanma cũng chỉ cười giả lả rồi chuyển chủ đề. Mà cũng bất ngờ thật, cậu bạn hàng ngày hiền hòa của tôi sao nay lại lỗ mãng thế nhỉ? Nghĩ thì cũng chỉ nghĩ thế thôi, hắn vứt đống nhăng nhít đó ra sau đầu, vừa luôn mồm hỏi han vừa bám theo anh về tận nhà.

Như được gãi trúng chỗ ngứa vậy, sau ngày hôm đó Hanma bám đuôi Baji đi khắp mọi nơi, trong giờ thì cứ nhìn anh mòn cả mặt, hết trêu ghẹo rồi lại tới ôm ấp, làm đủ trò quái dị, giờ ra chơi và ăn trưa cũng chẳng yên tĩnh nỗi, hắn không buông tha mà cứ như cái đuôi nhỏ đi theo mọi ngõ nghách. Phiền thật !!!

Một điều lạ thay đó là Baji lại chẳng phàn nàn hay từ chối con người này cả, nói không từ chối thì cũng không phải nhưng những lần mà anh la mắng, bực bội thì Hanma lại dùng cái ánh mắt như chú mèo tội nghiệp nũng nịu bên cạnh làm anh mềm lòng, không thể từ chối hắn tiếp nữa.

Nhưng dù có bám dai đến đâu thì Hanma đôi khi vẫn mất dấu Baji, trong đầu hắn lúc đó vẫn luôn vang lên một câu hỏi là:

” Mèo nhỏ đi đâu mất rồi nhỉ? “

Không có người để trêu nữa thì mọi thứ lại trở nên nhạt nhẽo, Hanma bắt đầu lặp lại cái thói quen cũ, rong rủi khắp nơi như một chú mèo hoang nhỏ cô độc đang tìm nơi mà mình thuộc về.

Hôm nay lại là một ngày buồn chán, Hanma lại một lần nữa không tìm thấy Baji, hắn trèo lên một cành cây khuất bóng, ngồi đó ngắm nhìn những đám mây đang chậm rãi chuyển động giữa một tời chiều xanh thẳm tươi mát.Hắn ngồi tựa lưng vào thân cây, một thân thả lỏng, tinh nghịch đung đưa theo làn gió.

Cái cây mà hắn lựa chọn rùng hợp lại nằm sau phòng tập của câu lạc bộ võ thuật, giờ lại là giờ mà bọn họ tập luyện nên không gian chung quanh lại chẳng mấy yên tĩnh.

Và điều đó đã làm hắn không vui. Hanma xoay người chuẩn bị nhảy xuống thì bỗng khựng lại. Lọt vào đôi mắt mày hổ phách nữa điên cuồng, nữa sắc sảo tinh nghịch của hắn chính là hình bóng quen thuộc. Mái tóc đen óng xõa dài ngang lưng, vận võ phục nhưng lại xuề xòa, xốc xếch – điều thường thấy của những người sau trận vận nhau cũng câu lạc bộ này.

Do trời nóng hay do người nung đỏ cả phần mặt, mèo nhỏ của hắn với dáng vẻ nhễ nhại mồ hôi, khuôn ngực căng mẩy, từng giọt hỗn hợp nước, chất hữu cơ, natri clorua và sunfat, phốt phat chảy dọc xuống làm nó thêm phần bóng bẩy, cơ bụng săn chắc cùng với nước da trắng hồng đó làm người nhìn không rời mắt được.

Hắn ngồi đó, nhìn mãi vào người con trai hút hồn, tựa ánh dương bình minh, nhìn một cách nhu tình, say đắm, say đến đỗi miễn hắn có được người kia thì hắn sẽ giữ cho riêng mình, giam anh như một cậu búp bê nhỏ chỉ mình hắn có thể chạm đến mà thôi.

Thẫn thờ một lúc, Hanma lại nổi hứng trêu ghẹo, hắn nhảy xuống khỏi cành cây, đáp đất làm làm phịch một tiếng, ngảng đầu lên lại thấy một thằng nhóc tóc vàng lạ mặt đang xoắn xuýt bên Baji.

Không biết nó là ai, từ đâu xuất hiện hay là gì của anh, hắn chẳng biết gì về người đó cả. Điều đó làm lòng hán khó chịu lắm, nhìn cậu trai màu nắng đó hết lau mặt, đưa nước rồi luôn miệng hỏi han, cười đùa cùng anh, nơi ngực hắn hẫng đi một nhịp, cái cảm giác đó trong hắn chưa bao giờ xuất hiện, vầy mà giờ nó lại vì Baji mà có.

Nhưng hắn là ai, là Hanma, hắn đâu thể giống như những thiếu nữ yếu đuôi khóc lóc nức nở khi thấy người yêu mình đi chơi, vui vẻ với người khác được. Hanma vực dậy bản thân, lững thững bến đến sau lưng anh, lấy hơi ròi hét lớn nhằm hù Baji một trận.

” Mèo nhỏ đi đâu đây “

Bị ọa bất ngờ như thế, anh điếng người thét lên kinh hãi, lông gáy dựng đứng cả lên, hệt một con mèo. Baji bị hắn dọa hết hồn nên cũng sửng cồ khè lại, đanh đá tạt vào mặt Hanma vài câu hỏi thăm tổ tiên, hắn cũng chỉ cười hì hì rồi khoát vai anh đánh dấu chủ quyền, lém lỉnh liếc qua Chifuyu một cái hàm ý tự đắc, xong lại giả ngu quay qua hỏi chuyện Baji.

” Baji cưng, thằng tóc vàng này là ai vậy “

” Là bạn tao, mày mau buông ra coiiiiiiiii, ngày nào cũng quàng vai bá cổ, ôm ấp các kiểu mà không thấy buồn nôn à thằng chó này ? “

Này là anh đang tiếp tay cho giặc à? Hanma cũng chẳng ngờ Baji sẽ nói như thế đâu, nhưng niềm bất ngờ này hắn thích lắm, giờ thì hắn có thể lấy le gấp bội với tên nấm này rồi.

Chẳng thèm ganh nữa, Hanma khoát cổ kéo Baji đi.

” Mèo nhỏ, mau về thôi “

” Địt mẹ, mày về thì mày về đi, kéo theo tao làm đéo gì “

Một bên kiềm anh, một bên lại nhìn về hướng Chifuyu đang ở sau.

” Phiền bạn nhỏ lấy cặp của bé cưng Baji về dùm nhé “

Song song đó, trong đầu hắn tự động phát lên giọng nói

” Mẹ mày, tao mà không ăn được thì đạp đổ, tiểu nhân không nói nhiều, Baji là của tao, không tới lượt mày đâu thằng lùn “. 

[ KazuBajiFuyu ] Sơ hở

🚫🚫🚫 CÓ SỬ DỤNG TỪ NGỮ THÔ TỤC, LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC 🚫🚫🚫

Dưới trời đêm đầy sao của ngày hè oi bức, cả ba người Kazutora, Baji và Chifuyu tập trung lại một chỗ cùng nhau xem tivi và tận hưởng trọn vẹn bộ phim kinh dị được lựa chọn khi nãy.

Tiếng la hét của nhân vật, tiếng dọa nạt, tiếng đì đoàng của những tia sấm dữ tợn hòa vào nhau dọa Baji giật mình mấy lần. Trong to con hung dữ là thế, ai ngờ đâu anh lại bị dọa sợ bởi phim kinh dị chứ.

Vì chuyện này mà Kazutora chọc anh suốt từ khi xem đến khi cả ba chuẩn bị ngủ, Baji không nhịn, hắn chọc câu nào thì anh chửi lại câu đấy, Chifuyu bất lực đứng bên nhìn hai người như mẹ đang trông hai đứa con quậy phá của mình vậy. Cả không gian tĩnh lặn của màn đêm đã bị hai ông tướng này phá nát, bù lại chính là nụ cười vui vẻ nở trên môi khi mệt lã nằm vật ra sàn.

Dọn dẹp tàn dư, hai ông giặc trời trải đệm ra, cả ba cùng chìm vào giấc ngủ. Cứ ngỡ là thế những nữa đêm Baji lại lờ mờ tỉnh dậy bởi anh cảm nhận được ai đó đang động chạm mình, cảm giác vô cùng chân thực, tuyệt nhiên không thể là mơ. ANH giở chiếc chăn của mình, nhìn vào trong, Baji thấy Kazutora đang ôm anh, không chỉ ôm, mà còn đang ngậm, mút đầu ti như thể nơi ấy thực sự có sữa vậy.

Anh sốc đến đứng người, hắn thấy mình bị phát hiện cũng chỉ cười hì hì, nụ cười gợi đòn hơn bao giờ hết, miệng thì toe toét, tay lại se, bóp nhũ hoa đến sưng đỏ. Baji bị nơi nó kích thích, gương mặt gợn lên chút phiếm hồng, hai vành tai đã đỏ chót, nóng ran.

Nắm bắt được xúc cảm của người kia, Kazutora nhanh chóng tiến công, hắn đánh úp lên đôi môi căn mọng, răng môi triền miên, đảo lộn mọi thứ, dứt ra rồi lại bập vào, đôi lưỡi quấn quýt với nhau, điểm thêm thứ chất lỏng lấp lánh làm ấn điểm cho nụ hôn mãnh liệt này.

Được nước làm tới, hắn cởi phăng luôn chiếc áo phông của Baji, tiếp tục rút cạn anh bằng nụ hôn cháy bỏng, cánh tay hư hỏng luồn ra sau, mò đến cửa cấm gò núi căng mẩy, Kazutora dùng ngón tay của mình xâm phạm vào cấm địa, khiến anh giật nảy mình vì cảm giác mới lạ này.

” Kazutora, mày làm cái gì vậy hả ?!”

” Tao có trò này vui lắm, đảm bảo mày sẽ thích “

Nốt ruồi lệ dưới mắt bị lớp da kéo lên, tại thành chấm đuôi của đôi mắt đang cười, hắn rời khỏi cách môi, vùi đâu mình vào hõm cổ, tham lam hít hà thứ hương thơm hút người của Baji, hít không đủ, hắn còn tham lam cắn một cái vào bả vai làm anh rên lên thành tiếng đau đớn.

Ngón tay bên dưới nhẹ nhàng nhưng linh động, uyển chuyện áp vào vách thịt nóng hồi, từ từ nới rộng bên trong. Một ngón rồi đến hai, Kazutora miệt mài tìm kiếm thứ gì đó

” Aa…hức “

Âm thanh sống động, khêu gợi cất lên cũng là lúc hắn cười khì đắc chí. Như tìm thấy chiếc chìa khóa để giải thoát cho con hổ đói lâu năm, Kazutora liên tục ấn vào điểm G của anh. Baji bị tấn công dữ dội nhưng lại chẳng thể phản khán, tay chân anh mất hết lực, chúng xụi đơ không cách nào cử động nổi, Baji chỉ đành ôm cổ hắn, kiềm nén những tiếng rên gợi tình bằng cách cắn vào vai, tay ôm cổ cũng bấu vào nơi lưng để gắng gượng trước những cơn sóng tình ập đến.

” Ha…ức…Kazu…Kazutora…mau dừng…aa…lại…Chifuyu vẫn…ức… còn ngủ…ưm…á…ha… “

Chẳng những không ngừng lại, hắn còn mạnh mẽ chọc ngoáy hơn. Sau hồi lâu nới rộng, Kazutora rút ba ngón tay ướt đẫm dịch dạ dày của mình ra, bên trong trở nên trống rỗng, thiếu thốn, miệng huyệt cực lực co bóp như đang thèm khát một thứ gì đó đâm vào lấp đầy mình một lần nữa vậy, cộng thêm lớp dịch nhầy ướt đẫm, tất cả làm vang lên tiếng lép nhép gợi dục. Nhìn từng trận co rồi lại giản của cửa miệng bên dưới, hắn nom thích lắm, miệng cười gian manh, ánh mắt chẳng mất thiện lành nhìn về Baji nằm bất động.

” Baji, miệng nhỏ của mày thèm khát đến vậy sao? Đừng lo, con cặc của tao sẽ đâm vào trong sớm thôi “

Quân tử nói là làm, Kazutora nắm lấy vòng eo thon nhỏ của Baji, cầm dương vật đặt ngay vị trí của huyệt rồi một hơi đâm gọn vào trong, đâm đến lút cán.

” A HỨC…AH…A…”

Bị tấn công bất ngờ, Baji không phòng bị nhanh chóng bại dưới tay hắn, anh bất giác rên lên thành tiếng những âm thanh hư hỏng, dâm đãng. Kazutora lần đầu ăn được trái cấm liền nghiện, hắn rút mình trong nội thịt ấm nóng, liên tục luận động như muốn đâm tới dạ dày anh, giã anh mạnh bạo như đây là lần chịch nhau cuối cùng và làm anh chết ngất trong cái địa ngục hoan lạc này.

Trong cơ mê của tình ái, đắm chìm trong những cái ấm quấn quýt nồng nhiệt, những hồi đâm rút mãnh liệt, Baji đột nhiên bị kéo ra khỏi sóng tình. Môi anh đột nhiên bị phủ lên bởi nụ hổn của ai đó, môi lưỡi triền miên giao nhau, cùng lúc đó, có một thứ dịch trắng đục chẳng biết từ đâu bắn thẳng lên mặt anh.

Dứt ra, Baji ngỡ ngàng khi nhìn thấy gương mặt vì nứng mà đỏ ửng lên của Chifuyu, cậu tay cầm áo, tao cầm dương vật, có vẻ như vừa thủ dâm xong và có vẻ như thứ dịch khi nãy là của cậu.

” Chi…chifuyu..tao..tao.. “

Có lẽ bỡ ngỡ và sợ hãi đã xâm chiếm lấy anh, Baji lắp bắp gọi tên cậu, miệng muốn nói gì đó nhưng lại chẳng cất thành lời nổi, ánh mắt nhìn cậu cũng mang phần sợ sệt, lo lắng. Nhìn chẳng nổi cái hoàn cảnh này nữa, Kazutora, thúc mạnh vào trong anh, khiến anh đang lóng ngóng lại rên lên dâm dục, Chifuyu cũng không nhịn nổi nữa, cậu nắm lấy mái tóc dài của anh giật ngược ra sau, để mặt anh nhìn trực diện cậu. Chi dùng một tay bóp má của Baji để phần miệng mở to ra rồi đút cặc mình vào.

Dương vật thô to lấp đầy khoang miệng, đâm tới cuống họng khiến Baji khó chịu vô cùng, từ bên trong như dâng lên cơn ói, thôi thúc anh nôn thứ to lớn kia ra. Nhưng đời mà, làm tôi nứng thì anh phải bú đến khi tối bắn ra, Chifuyu nắm lấy phần tóc gáy anh, đẩy vào rồi lại kéo ra, cứ như thế đến khi cậu lên đỉnh, tinh dịch tanh hôi lấp đầy khoang miệng, tràn cả ra ngoài, mùi vị xộc lên tận mũi khiến anh nôn khan, ho khành khạch vì sặc.

Vừa đau, vừa khó chịu, lại thêm từng đợt khoái cảm mà hắn tạo ra ập đến, khiến Baji lên đỉnh, anh bắn ra rồi mệt mỏi nằm vật ra, chả buồn động đậy nữa. Kazutora không lâu sau cũng bắn ra bên trong anh, tinh dịch lấp đầy hậu huyệt, chảy ra như một dòng sữa trắng tinh khiết.

Kazutora nhìn Chifuyu, cậu cũng nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau chốc lát nhưng lại tinh ý lạ thường, họ hiểu hết ý ngầm trong mắt đối phương, hòa hợp cùng nhau thực hiện kế hoạch. Nếu đối với bình thường thì có vẻ đây là chuyện đáng mừng, nhưng bây giờ thì không, cả hai người bắt đầu đổi vị trí cho nhau, hắn thì cười nham hiểm, mâm mê vành môi đỏ hồng như viên kẹo ngọt, cậu thì lại đưa tay vào nơi cúc huyệt phớt đỏ vì trận mây mưa khi nãy, móc ngoáy từ bên trong, lôi ra chất dịch nhơm nhớp dính tay.

Mọi thứ lại đâu vào đấy, tất cả đều quay lại tư thế sẵn sàng, Chifuyu kề dương vật ngay miệng huyệt và hắn đặt gậy thịt mình nơi miệng anh. Cậu thúc mạnh vào nơi sâu thẳm bên trông, đâm mạnh bạo khiến Baji dường như đang thiếp đi phải giật người tỉnh dậy.

” Há…Chifuyu…ức…nhẹ thôi….làm ơn mà…á…ưm…Chifuyu…làm ơn mà… aaa… “

Ngoài việc chịch Baji đến ngất đi thì trông đầu cầu chẳng còn thứ gì nữa, Chifuyu mù quáng bỏ ngoài tai lười cầu xin thống thiết của anh, cậu nắm hai tay Baji kéo ngược về sau khiến cho phần cặc đút vào đã sâu nay lại càng sâu hơn, từng hồi từng hồi giã liên tục vào điểm mẫn cảm, đấm rồi xóa, đụ thật mạnh bạo rồi lại hôn anh nhẹ nhàng, cậu như ác quỷ quyến rũ anh, khiến anh trầm mê không tài nào dứt ra được

Tạm biệt và quyết thắng, chúc anh bình an, hỡi Baji của em – người bị đụ lên bờ xuống ruộng, mong ngày mai anh có thể đứng dậy, thương anh.

[ RanBaji ] Nô lệ

Tiếng lộc cộc của guốc gỗ đi trên nền đất đều đều vang lên bên trong địa lao tăm tối, ẩm ướt, thiếu niên mắt phượng với hai bím tóc lạ màu khoác trên mình chất lụa tơ tằm đắt đỏ, phổ biến trong giới thượng lưu. Đi trước hắn có một tên cai ngục lớn xác nhỏ gan, theo sau là một tên hộ vệ thần thần bí bí. Nhà Haitani là một dòng tộc hùng mạnh với danh tiếng vang rộng. Đa mưu túc trí là thành ngữ mà miệng đời dùng để nói về họ.

Dưới sự cai trị của đế chế mới, nơi biên ải đã xảy ra chiến tranh giữa hai nước Tenjiku và Toman, Haitani Ran đại diện nhà nòi thân chinh xuất trận hạ gục kẻ thù, bắt được tướng lĩnh bên kia làm tin uy hiếp.

Nay hắn bước thân vàng của mình đến nơi thối nát này là để “thăm hỏi” vị kia. Đi dọc theo con đường tưởng chừng không kết thúc thì hắn cũng đã đến nơi, nhìn bộ dáng thân tàn ma dại của Baji bên trong khung sắt làm Ran có chút thích thú, muốn vui đùa.

Vẫy vẫy tay hai cái là đã có ghế ngồi, hắn thư thả ngồi xuống đợi trò vui bày ra trước mắt. Anh cả người máu thịt lẫn lộn, thương tích mới cũ chồng chất lên nhau, anh bị hai tên cai ngục kéo ra vứt xuống chân Ran, mặc anh vật vã đến mức nào.

Hắn ngồi trên nhìn xuống, nhìn tên quỳ rạp dưới mình bằng ánh thương hại, khinh bỉ, anh cũng nhìn lại hắn, nhìn một cách kiên cường bất khuất, thách thức mọi kẻ thù dù cho thân xác này có tàn tạ đến mức nào. Ánh nhìn sắt bén như ngọn chông thẳng đứng đó làm hắn tức đến gai người, mạnh bạo dùng chân đạp thẳng Baji va vào khung sắt.

” Người đâu, đem chanh và muối đến đây “

Chất giọng trầm ổn vang lên pha chút kiềm nén để cơn giận bên trong không bùng nổ. Nhận lệnh thân chủ, tên hầu từ đâu mang ra một chậu muối ớt đầy đủ đúng như yêu cầu của hắn, hai tên canh gác cầm lấy bắp tay sốc người anh đứng dậy , một tên nữa dùng dao rạch lên người Baji tạo nên những vết thương để tên còn lại cầm những muỗng muối, những lát chanh chà xát vào. Cảm giác đau rát, tê dại xộc lên não khiến anh thét khàn giọng, kêu rên vì…sung sướng, thõa mãn? Đúng vậy, bị xát muối vào vết thương như thế này chỉ khiến anh sướng rơn người, sướng đến dại cả ra chứ không dày vò anh trong địa ngục như tên Ran đã dự tính.

Mỗi một vết thương trên cơ thể Baji là một liều thuốc kích dục, chúng như hàng trăm con kiến lũ lượt di chuyển trên cơ thể khiến anh khó chịu, ngứa ngáy đến phát điên, hơi thở cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp, gương mặt được một tầng mây hồng che khuất.

Mục đích chính của hắn đến đây cốt là để tra tấn, hành hạ tên Baji này, đồng thời moi thêm thông tin bên địch, ai ngờ đâu bây giờ anh lại cho hắn nhìn thấy cái vẻ dâm đãng, lẳng lơ kia chứ, thật ngoài mong đợi. Cái bộ dáng cả người đỏ ửng, thở hồng hộc vì phấn khích kia làm Ran dâng lên trong lòng một cảm giác nhộn nhạo của sự thích thú, phấn khích của tò mò và biến thái của bản tính điên loạn đã ăn sâu vào trong con người, hắn cho người đem Baji đi rửa sạch thân thể, dọn dẹp mớ hỗn độn kia và đưa anh vào phòng hắn khi đã hoàn tất.

Đứng dưới lưới trời đêm vô tận là một gian nhà rộng lớn, Ran Haitani mở rộng cánh cửa bước vào. Gian phòng được bày trí hết sức tinh tế, không thừa không thiếu chi tiết nào, điểm vào đó một vệt nổi chính là Baji bị trói chặt bị đặt giữa tấm nệm trải. Hắn bước vào, lôi ra từ áo một chiếc hộp thiết nho nhỏ tiến dần đến nơi của anh,vừa mở nắp vừa nhìn anh bị trói chặt không cách nào thoát ra hắn khinh khỉnh cười chế nhạo, Ran ghì chặt đôi tay xuống nệm dùng thân mình che phủ tạo áp lực, Baji cũng không nhún nhừơng, anh vùng vẫy kịch liệt như chú giun bị kẹp bởi miệng chim, vừa kháng cự vừa phỉ nhổ.

” Mẹ thằng chó, mau thả tao ra, tao đập chết mẹ mày giờ “

Anh gan to lớn mật mắng hắn, hắn tuyên dương anh bằng cái tát thẳng vào má vang lên bốp một tiếng rõ to, nhưng hắn biết rằng cái bạt tay này chả là gì, dù sao với kẻ khổ dâm như anh thì nó cũng giống như đang ban thưởng vậy.

Ran lấy từ trong hộp ra một chất gì đó thoa vào vùng co thắt của miệng huyệt rồi mạnh tay chọc thẳng vào trong mặc anh bên dưới đau đến bậc nào. Hắn tiến công vào trong, mạnh mẽ thao lộng, chà đạp lớp thịt ấm nóng bằng hai ngón tay linh hoạt làm âm thanh nhóp nhép âm vang khắp phòng xen lẫn vào là tiếng rên ư ử ngân dài kiềm nén của Baji. Ngón tay liên tục lần mò đâm chọc không thương tiếc để tìm điểm mẫn cảm kia.

” Aa… hức… “

Âm thanh sung sướng trong trẻo cất lên đánh động. Hắn nhận ra mình đã tìm được mục tiêu, Ran ma mãnh ấn liên hồi vào điểm mật kia khiến anh như chiếc thuyền nhỏ bị cơn sóng tình bất ngờ ập đến nhấn chìm xuống lòng sâu của biển, anh dần mất đi tự chủ và cất lên thành tiếng những điệu nhạc ái muội, ngượng ngùng. Chơi đùa đã đủ, hắn rời khỏi chốn hoang lạc đi đến tủ gỗ gần đó lục lọi, Baji bên này bị chơi đùa đến căng cứng cả người, thân thể đỏ hỏn, nóng bỏng như thiêu đốt, địa phận nằm giữa hai gò đồi căn mọng râm ran ngứa, cảm giác như thèm khát thứ gì đó đến không ngừng co bóp tiết ra dịch nhờn.

Hắn kéo mở hết ngăn này đến ngăn khác, đến ngăn cuối mới dừng lại chăm chú nhìn thứ gì đó, từ bên trong, Ran lôi ra một cây roi mây còn khá mới, miệng nhoẻn cười trông đê tiện vô cùng.

” Thằng điếm, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội “

Nói rồi hắn lật người của Baji lại, đem phần mông hướng lên trên đầy dụ dỗ, tay cầm roi vung mạnh làm bốp một tiếng đau thấu da thịt.

” Áaaaaa..THẰNG ĐIÊN, LÀM CÁI LỒN GÌ VẬY HẢ… HỨC HỨC “

Câu mắng của anh có mạnh mẽ tới đâu thì qua tai hắn lại như gió thoảng qua, nhẹ tênh như không khí. Ran như được xả hận nên vút roi liên tiếp làm nó hằn lên những vệt dài trên cánh mông trắng nõn. Baji nằm đó chịu trận, anh không thể thoát khỏi siềng xích trói buộc, lị càng không thể chống cự trước thứ khoái cảm đau đớn thèm khát từ lâu đang vồ vập tấn công mình, anh chỉ có thể nằm đó, chịu từng đòn roi và rên thành tiếng trong nước mắt và nhục dục.

Đánh chán chê, hắn lật người anh lại, mảng khăn trên mắt bị thấm ướt cả, hơi thở cũng vì khóc mà đứt quãng theo, ở nơi bụng săn chắn cơ thịt nhầy nhụa chất dịch đục ngầu được gọi là tinh dịch, ha, anh là bị đánh đau đến bắn ra đấy, tên Ran hừ mạnh một tiếng rồi nắm chặt lấy dương vật đã có phần ỉu xuống của Baji sóc mạnh, tay còn lại bấu lấy đầu ti đã cứng của anh, ngắc, nhéo rồi búng, hắn làm đủ trò khiến nơi đó sưng tấy cả lên, thiếu điều rướm cả máu.

” Mẹ kiếp … thằng chó… a..ưh…. mau dừng lại… ư….mm “

” Câm mồm đi, con cu của mày còn thành thật hơn mày đấy, cả hai đầu ti cứng như thế này mà còn già mồm cứng miệng “

Ran lên giọng chặn họng, vừa khiêu khích vừa châm chọc Baji làm anh tức điên, muốn giơ tay đấm hắn nhưng lại bị tước đi khả năng nhìn thấy nên chỉ đành khua quơ loạn xạ, hắn cũng chẳng đấm đá gì lại, chỉ dùng tay tuốt lộng vài lần đã khiến anh mềm nhũn cả ra, vẻ hổ báo cũng theo đó trôi đi mất. bàn tay to rộng nắm chặt dương vật của anh, điêu luyện lên lên xuống xuống khiến anh ngập trong khoái lạc, đến khi lên đỉnh muốn lại bị Ran chặn lại không cho bắn ra.

” Ư hức hức…buô..ng… để tao ra…”

” Giỏi thì làm tao nứng đến xuất tinh trong lỗ nhỏ của mày đi, đến đó thì tao cho mày bắn “

Ran tay không xé rách vạt áo, lấy một mảnh vải buột chặt vào gốc gậy thịt, hắn lần nữa lật người Baji, lật anh như lật tờ giấy vô tri vậy. Bàn tay đặt lên cánh mông vẫn còn xưng đỏ tạo nên cảm giác chi chít rợn người truyền thẳng đến đại não anh, khiến anh nhạy cảm hơn bội phần, hắn tách hai gò đồi căng mây mẩy ra để lộ cúc huyệt hồng phấn mê người. Ran đem dương cụ của mình đặt trước miệng huyệt, cứ nhấn nhá như chuẩn bị tấn công khiến anh khó chịu vô cùng.

Cứ lên rồi xuống ma sát miệng nhỏ, hắn đột nhiên đâm thẳng vào trong. Cơn đau như xé nát cơ thể ập tới không báo trước khiến anh như chế đi sống lại, đau đớn khôn cùng. Với cái màn dạo đầu chủ yếu để chọc ngoáy, khiêu khích Baji của hắn thì vốn dĩ nó chả có tác dụng làm giãn hậu huyệt, cú thúc bất ngờ đó chẳng khác gì đang tàn phá nội bích mỏng manh bên trong.

” Ahh…Đau…đau quá”

” Càng đau thì sướng chứ sao, không phải mày thích đau lắm à, thằng dâm đãng “

Nắm lấy vòng éo thon gọn của Baji, hắn đẩy thân mình vào anh sâu đến lút cán, bàn tay đặt trên mặt mông không yên phận mà vỗ đen đét như mẹ đánh đít ta khi nhỏ vậy. Ran mạnh bạo đâm vào rút ra, lần nào cũng tận gốc, âm thanh phầm phập cùng tiếng kêu rên đau đớn của Baji hòa đan xen lẫn nhau vang vọng khắp phòng, Baji bên dưới cào cấu van xin hắn ngừng động nhưng đáp trả lại anh chỉ là những cú thúc mạnh hơn, mạnh đến mức tưởng chừng hắn đã đâm đến dạ dày.

Sau một hồi kịch liệt luận động, Ran lên đỉnh và xuất vào bên trong Baji, lượng tinh dịch bất ngờ xuất ra tràn vào trong làm anh run cả người, phần vì sướng, phần vì bất ngờ, hắn cũng uy tín, giữ đúng lời hứa cởi mảnh vải buột nơi hạ bộ. Anh như tìm thấy tự do, bắn thứ chất dịch đã bị kiềm nén bấy lâu ra bên ngoài làm dính lên bụng, lên ngực và vương cả ra nệm. Ran kéo người người anh dậy, nắm tóc sau gáy rồi giương mắt nhìn anh như muốn ra lệnh.

” Mau liếm sạch nó đi, toàn thứ dơ bẩn của mày không đấy “

Phần tóc bị Ran nắm chặt, ghị kéo nó như đống bùi nhùi chứ không phải một mái tóc óng ả, Baji bị dí mặt sát vào nơi hạ bộ bẩn thiểu đó, nhìn thứ vừa đâm chọc anh khi nãy vẫn còn dựng đứng mà rùng mình, anh e ngại liếm phần đầu dương vật, chưa kịp làm quen đã bị Ran ấn đầu xuống, toàn bộ dương vật chui tọt vào trong khoang miệng đâm vào cổ họng khiến Baji muốn ói ra nhưng lại không thể, nước mắt ngay khóe mi cũng đã tuôn ra chảy dọc theo gò má.

” Cẩn thận răng mày đấy”

Anh giờ như một món đồ chơi vô tri vô giác để mạc anh tiêu khiển, chơi đùa, mặc kệ cả lòng tự tôn mà anh bảo vệ bấy lâu nay bị hắn chà đạp đến nát vụn. Cổ họng anh bây giờ cảm giác như muốn rách ra vậy, cả cơ thể uể oải không chút sức sống, mi mắt díp lại chỉ muốn ngủ thôi, ngủ thẳng một giấc đến sáng mai để không trải qua những màn tra tấn này nữa, ngủ để có thể biết đây là mơ, hoặc ít nhất… là tự lừa dối bản thân mình rằng đây là mơ.

Baji từ xưa đã được mệnh danh là tướng lĩnh đánh đâu thắng đó, oai phong vô cùng, nhưng ánh mắt người đời mà, họ đâu biết rằng sau lớp áo giáp rắn rỏi đã tắm không biết bao nhiêu máu của cả địch lẫn ta, sau vẻ bề ngoài kiên cường, mạnh mẽ kia lại chính là một con người thèm khát sự đau đớn đến độ nào

Sống trong gia cảnh nghèo khó, từ nhỏ Baji đã bị đánh đập, cưỡng ép bởi chính cha đẻ của mình, lâu dần, thời gian hình thành hóa trong anh cái sở thích bị bạo hành ấy. Anh tự kinh tởm chính mình nhưng lại chả thể chết đi, rồi sau đó anh lại quyết định giam mình trong tấm áo giáp, mang một vẻ ngoài khác và giấu nhẹm con người đáng khinh miệt kia đi.

Đó chính là cách Baji sống cho tới khi gặp Ran. Một tên biến thái, khùng điên đã đánh bại và mang anh đi, hắn cho anh được trãi nghiệm cái cảm giác khác lạ bấy lâu nay thèm khát, hắn gọi anh bằng những từ ngữ thô tục nhưng lại khiến anh sướng rơn trong lòng, nhưng anh nào dám thừa nhận, lòng tự tôn của Baji không cho phép mình làm chuyện đó.

Dù Ran có dày vò, hành hạ Baji thế nào thì anh cũng chẳng thể chống cự, biết làm sao đây? Vì quả đắng mà hắn trao lại chính là rựu ngọt khi anh nhận, mỗi một trận đòn, mỗi một cái đánh, mỗi một cú thúc của hắn đều khiến từng tế bào trong anh sướng đến dại ra, khiến anh phải ngủ quên trong nhục dục.

Tiếng mưa ríu rít bên ngoài cửa sổ len lỏi vào trong đánh thức Baji. Đây chắc có lẽ là lần mở mắt bình thường duy nhất trong những lần bị hắn chịch đến tỉnh giấc, cả cơ thể anh xanh xanh đỏ đỏ dấu vết ái muội đan xen vết roi mây, dấu tay đỏ ửng làm anh trở nên vừa gợi tình lại vừa xơ xác. Baji như cái xác không hồn ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà một cách vô định, bên tai lắng nghe tiếng rì rào tươi mát của thiên nhiên mà buồn nao lòng. Anh nhắm lại đôi mắt, nhớ lại khoảnh khắc hoan ái ấy, anh tự hỏi mình nên làm gì đây? Nên trở lại chính mình để lần nữa cảm nhận sự sung sướng đó hay nên đội lên vẻ ngoài cũ và trở thành một con người trung kiên, vạch ra kế hoạch để trốn thoát. Trốn thoát hay ở lại đều không phải thứ anh đủ sức anh quan tâm nữa, anh muốn nghỉ ngơi, muốn thiếp vào mộng và dựa vào lồng ngực tràn đầy hơi ấm của một ai đó…

________________________________________________________

Trong gian phòng tối om lại có một thiếu niên nằm dài trên sàn, một tay chống đầu một tay cầm tẩu thuốc phì phèo khói bay lơ lững giữa không khí, làm người nhìn vào tưởng mình lạc vào cõi hư ảo nào đó. Từ phía cửa một ông lão già nua bước vào, quỳ rạp người mình trên tấm chiếu Tatami trước cậu trai nọ.

” Chủ nhân, người kia nên xử lí thế nào đây ạ “

” Cứ đem nhốt vào địa lao, hằng ngày cho vài người đến chăm sóc, dù sao cũng vừa đúng cái sở thích khổ dâm của nó “

” Dạ…”

[MiBaji] Đuổi bắt

Hôm nay là ngày 31 tháng 10 và đây cũng là ngày mà Baji của hắn từ bỏ thế gian này về với đất mẹ, để hắn lại đây với bao nỗi niềm chất chứa trong tim. 

Mikey hôm nay lại khó ngủ, hắn vốc từ lọ ra nắm thuốc một màu, nhanh chóng bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, hắn ngã người nằm lên chiếc giường quen thuộc và nhắm lại đôi mắt để chìm vào xuân thu, nhưng chẳng bao lâu thì hắn lại tỉnh dậy trong một không gian lạ hoắc, không còn là trần nhà với chiếc giường quen thuộc, Mikey giờ đây lại đang hiện diện trong một thế giới vô tận huyền ảo. 

Hắn dòm ngó khung cảnh xung quanh thì thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ,chẳng có chút kí ức gì về nơi này, cũng chẳng có chút cảm giác gì gọi là quen thuộc.

Điệu cười giòn giã cùng với giọng nói trầm khàn đột ngột phát lên từ hư không thu hút sự chú ý của hắn. Mikey nhìn về phía chân trời xa thấy một bóng hình thân quen đến lạ mờ mờ ảo ảo đứng nơi kia. Hắn nheo nheo đôi mắt, chân không tự chủ tiến lên vài bước để nhìn rõ hơn. Bóng dáng dần dần hiện rõ, đứng nơi chân trời kia lại là Baji, một Baji khỏe mạnh tươi trẻ đang nhìn hắn nở nụ cười trong trẻo nhất. Anh tinh nghịch chạy đây chạy đó, đối với hắn gửi lời thách thức.

 ” Mikey, tao đố mày bắt được tao ”

 Hắn muốn bắt được anh, muốn ôm anh vào lòng, muốn giữ anh bên mình,… Hắn muốn mình được chạm vào anh một lần nữa, chạm vào gương mặt luôn treo nụ cười tươi như ánh mặt trời trên môi chứ không phải là một gương mặt nhợt nhạt được tô vẽ bởi máu tanh, muốn chạm vào một cơ thể săn chắc ấm nóng, phập phồng nhịp đập nơi ngực áo chứ không phải là một thân xác giá buốt, tĩnh lặng, không một chút sức sống. 

Mikey vươn tay để nắm lại Baji thì từ đằng xa bất chợt xuất hiện thêm Kazutora đang lao tới, khung cảnh khi xưa lần nữa tái hiện, người kia lần nữa đâm trọng thương anh, hắn muốn đỡ lấy Baji đã ngã xuống lắm nhưng lại bất thành. Mikey như một khán giả chỉ có thể nhìn nhân vật yêu thích của mình đang dần chết đi và nhân vật đó lại chính là người thương của hắn.

Hắn đứng đó, giương mắt nhìn Baji vật vả đứng dậy, chống đỡ những thành viên của quân Toman, nhìn anh ngã xuống trong vũng máu đỏ tươi của chính mình, nhìn anh gắng gượng lê từng bước chân để tự kết liễu mình… Mikey nhìn thấy hết nhưng lại chẳng thể làm được gì cả, khi đó cũng không, bây giờ cũng không, hắn gào lên với trời, gào đến rát cả cổ, gào để trút mọi khổ đau, tuyệt vọng đọng trong vòm cổ không thể cất lên hay thoát khỏi, hắn gào đến ngất đi để rồi tỉnh lại với thực tại.

Đôi mi nhắm chặt nay lại bừng mở, hắn nằm trên giường với đôi mắt ầng ậng nước đang đua nhau chảy ra bên ngoài.

 ” Mikey, mày có sao không? ” 

Lại là giọng nói đó, giọng nói trầm khàn của Baji. Hắn nghiên đầu nhìn qua thì thấy anh bên cạnh nữa nằm nữa ngồi lo lắng nhìn hắn. Không biết sao nhưng cảm giác được anh kề bên như thế này lại rất quen thuộc, Mikey xoay người ôm lấy Baji tựa như đứa trẻ bị dọa sợ đang tìm kiếm hơi ấm từ người yêu thương mình để dựa vào. 

 ” Mikey, mày bị gì thế? Gặp ác mộng à?! ”

 ” Tao mơ thấy mày chết Baji ạ, cả người mày toàn máu ”

 Nghe hắn thuật lại cơn mơ như địa ngục kia, Baji đã phần nào hiểu được, anh ôm Mikey, bàn tay đặt ở lưng liên tục vỗ đều và nhẹ để trấn an, anh ghé sát vào tai hắn thì thầm:

 ” Thì tao chết thật rồi mà! ”

 Tiếng nói nho nhỏ hòa cùng tiếng mưa rả rít chảy vào tai, vào đại não làm hắn thất kinh. Chết rồi, Baji của hắn chết rồi, vậy đây là ai? Mikey vội vàng đẩy người con trai mà mình đang ôm ra, hắn nhìn lại dung mạo để xác nhận. Vẫn là gương mặt thân quen đó, gương mặt hốt hoảng, lo lắng cho hắn khi hắn bước khỏi cơn ác mộng, nhưng giờ đây nó đã lấm lem máu, làn da tái nhợt trắng ởn. Baji đưa bàn tay đã lạnh bị nhuộm đỏ bởi máu áp lên má Mikey, anh nhìn hắn nhoẻn miệng cười, một nụ cười tiếc nuối nhưng lại chan chứa tình cảm sâu sắc trong đó. 

 ” Mikey, mày sống cho tốt, buông bỏ quá khứ đi, tao sẽ luôn nhớ đến mày nên là hãy tiến lên phía trước, tiến về những người yêu thương mày… ”

 Bên ngoài lách tách tiếng mưa rơi, ầm ĩ tiếng sấm rền tự như tiếng khóc than vất vưởng, hắn lần nữa tỉnh lại, tỉnh lại trong nền mưa, trong nước mắt, trong cô đơn và trong bóng tối lạnh lẽo của đời người. Mikey dùng tay lau đi giọt nước vương nơi khóe mi, rời giường và lục lọi trong chiếc tủ gần đấy, cuối cùng thì hắn lấy ra một tấm bùa màu xanh sẫm màu trông rất cũ kĩ. Hắn nắm vật đó trong tay, nắm rất chặt như thể sợ nó sẽ mọc chân ra và chạy đi mất vậy, Mikey nhắm lại đôi mắt rồi dựa vào thành giường, miệng lẩm bẩm vài câu trước khi thiếp đi lần nữa. 

 ” Sao tao có thể sống tốt khi thiếu đi mày chứ?! Baji của tao ”

[ HanBaji ] Gian lận

Trời xanh, nắng vàng là những yếu tố cần thiết cho một ngày đẹp trời. Giữa lớp học im ắng lại đang diễn ra buổi vũ hội của gió với mây trời, tiếng nhạc du dương do chính thiên nhiên tạo ra như đang ru ngủ những cô cậu học sinh lười biếng, bỗng có một âm giọng trầm ấm vang lên bất ngờ phá vỡ giai điệu nhẹ nhàng của những giấc mơ.

” Thầy Hanma, em có thắc mắc.”

Tiếng gọi của cậu học trò nhỏ kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng công việc. Hanma nheo mắt thông qua lớp kính dày cộm nhìn cậu ” mọt sách ” ở dưới cuối lớp. 

 ” Có chuyện gì? Em nói đi ”

 “Dạ thưa tại sao bài thi của em điểm lại thấp đến vậy. Rõ ràng là đúng hết mà?! “

Được cho phép, Baji dõng dạc nêu lên ý kiến của bản thân, đổi lại chỉ là cái nhìn hững hờ coi nhẹ. Chẳng buồn để ý, hắn tiếp tục cặm cụi vào chồng sách vở dày cộp, vừa lật từng trang giấy, vừa buồn chán nói vọng xuống nơi cậu. 

 “Bài của em với bài của học sinh Chifuyu giống nhau y đúc, chắc chắn là gian lận. Là người chấm, chẳng lẽ tôi không có quyền trừ điểm? ”

Nghe Hanma nói thế, Baji tức lắm chứ, nhưng ngoài tức ra anh chẳng thể làm gì ngoài việc ngậm đắng nuốt cay cả, nếu là ở ngoài thì tên đầu thơm này sớm đã bị anh đấm cho mấy phát chứ không phải còn nhởn nhơ như bây giờ đâu.

“Nhưng…nhưng…” 

“Không có nhưng nhị gì hết ! Trừ một lần cho chừa đi. Ngồi trong phòng thi cứ dán chặt vào nhau hihi haha, cậu cậu tớ tớ, tôi coi mà mù con mắt !”

 Hai bàn tay anh nắm chặt vào nhau tạo thành một nắm đấm mạnh mẽ, chắc nịch. Baji hận mình không thể đấm chết ông thầy giáo này, anh hận nên anh phải ghi thù, ghi lại để tìm cơ hội báo đáp. 

 Sắc màu tươi sáng tựa màu máu của chiều hoàng hôn nhuộm đỏ sân trường, nhuộm luôn những bậc cầu thang và cả lớp học. Giữa dãy hành lang tĩnh mịch lại đều đều vang lên tiếng bước chân. Xoành xoạch một tiếng cửa phòng giáo vụ đã mở ra, bên trong không trống vắng như đã tưởng mà lại có người ngồi trên chiếc ghế xoay, hai chân gác lên mặt bàn trông bố đời vô cùng, ánh mắt dán chặt lên cậu thiếu niên xõa tóc đứng ngoài. 

 ” Giờ này không đi về nhà mà trò Baji đến đây tìm tôi để làm gì? ”

 ” Tôi muốn anh sửa lại điểm ” 

 Hanma nghe xong lại cười phá lên như thể Baji đang kể một câu chuyện vô cùng hài hước vậy. Hắn ôm bụng cố kiềm nén nhưng lại bất thành…

 ” Ha ha ha, em đùa với tôi à Baji, hậu quả này là do em chuốc lấy, việc phải tránh xa thằng nhóc Chifuyu đó tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi ”

 Lời của hắn như ngòi lửa để kích nổ quả bom trong anh, Baji tức như điên quát thẳng mặt hắn. 

 ” Mẹ kiếp, anh nói mà không biết ngượng mồm à, anh là cái người mà đêm nào cũng đè tôi ra chịch tới ngất đi, làm tôi chả học hành gì được mà giờ anh dám mở mồm ra nói câu đó? ”

 “Có chuyện đó à?”

 Hanma nghiêng đầu thắc mắc, câu hỏi cất lên với chất giọng cợt nhã nghe gợi đòn vô cùng. Hắn chẳng nói chẳng rằng đi ra phía sau Baji, bàn tay tinh nghịch nâng lên một lọn tóc đem dán vào môi, vào mũi mình. Sự mềm mại đến từ môi, mùi hương thơm ngát thông qua mũi xông đến đại não đánh ngất Hanma khiến hắn chìm sâu vào cơn đê mê của hương thảo. 

 “Má, thằng khốn nạn này, không cần biết, mau nâng điểm cho tôi ”

Rời bỏ lọn tóc óng mượt, Hanma bước về lại nơi cũ, đứng trước mặt Baji nhìn thẳng vào mắt anh, hắn vươn tay vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp đấy. 

 “Vậy thì em chịch với tôi đi. Một lần là cộng thêm một điểm, được chứ ?” 

Nói rồi chẳng đợi Baji trả lời gì, hắn nhanh gọn dứt khoát khóa môi anh. Tiếng nhóp nhép triền miên của môi lưỡi văng vẳng xung quanh khiến ai đó vô tình nghe thấy cũng phải nóng hết cả người. 

Hanma ngồi trên ghế còn Baji thì ngồi trên hắn, đôi tay thuần thục lột bỏ từng món đồ, từ áo đồng phục, cà vạt đến áo sơ mi bên trong, bên dưới hắn cũng không tha, chiếc quần đã nằm bừa bãi dưới nền đất từ bao giờ. Hai khỏa phù du bị phơi bày trần trụi dần trở nên ửng hồng, Hanma ngậm lấy một bên, bên còn lại thì bị hắn dùng tay đùa giỡn tàn nhẫn, hết se nhẹ rồi đến búng đầu ti, lại thêm cảm giác ấm nóng từ khoan miệng tên kia, tất cả tạo nên thứ khoái cảm khó miêu tả làm anh sung sướng bắn ra. 

Huyệt đạo phía sau của Baji tất nhiên không thoát khỏi tầm ngắm. Hanma đột nhiên vuốt nhẹ trước miệng huyệt làm cậu rợn cả người, cái lỗ nhỏ này bị hắn giã hằng ngày vậy mà giờ đây vẫn còn rất chặt chẽ. Hắn đưa vào trong một ngón rồi hai ngón, cả hai quen đường quen lối chạm đúng vào điểm G làm cậu giật nảy, thừa thắng xông lên, hắn liên tục khấy đảo bên trong làm Baji lần nữa bắn ra thứ dịch trắng đục dính nhớp. 

Sau một hồi nới lỏng thì cuối cùng đã thành công, Hanma nắm lấy gáy Baji ấn mạnh lên mặt bàn, đem dây nịt trói tay cậu lại, một tay hắn nắm lấy phần eo, tay còn lại đỡ dương vật tiến vào bên trong. Chậm rãi đi vào được một lúc thì Hanma không nhịn nổi nữa, hắn bắt lấy eo thúc mạnh, hạ bộ va vào cặp mông tròn căng mọng tạo nên âm thanh to rõ. Baji bên trên bị đâm vào bất ngờ khiến anh đau đớn ngân dài một tiếng, anh cảm giác như bên dưới của mình đã rách toạc ra rồi vậy, nhưng sự đau đớn đó lại nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Baji bị Hanma trêu ghẹo đến rớt nước mắt, âm giọng khản đặc của cậu cất lên thành lời.

 ” Hanma, mau động đi ” 

 ” Hả? Em bảo gì cơ? thầy không nghe rõ”

Mẹ kiếp tên chó má vô liêm sĩ này, Baji trong lòng chỉ thầm rủa bao nhiêu đó thôi, anh biết tên mặt dày đầu trái thơm này đang muốn gì, anh biết hết. Nhục lắm nhưng bây giờ người đang khó chịu là anh, ở thế bí cũng là anh, Baji bây giờ chẳng thể làm gì cả, anh bây giờ chỉ có thể cắn răng nghe theo lời hắn thôi… 

 ” Thầy ơi, em khó chịu, thầy mau động đi ” 

 Âm thanh nũng nịu đó của anh đã thông báo rằng mục đích mà hắn muốn đã đạt được, Hanma nắm lấy hai tay Baji kéo về đằng sau, từng hồi đâm mạnh vào bên trong làm anh sướng điên người, miệng hắn không ngừng buông ra những câu tục tĩu dơ bẩn để nói về anh, cánh mông mọng nước hòa theo nhịp điệu của Hanma rung rinh như miếng bánh pudding ngứa đòn muốn hắn nuốt trọn mình. Khiêu khích Hanma thì chỉ có chết, bờ mông bị hắn tát mạnh không thương tiếc, bề mặt hằn lên những vết bàn tay đỏ ửng đến rướm máu.

 Cả hai người cuồng loạn cùng nhau trong cơn say hoang lạc của chính mình, quên mất cả thực tại lẫn thời gian.

[ MitsuBaji ] Đơn phương

” Ê Mitsuya, mày biết Baji không? ”

 ” Baji nào? ”

 ” Baji Keisuke, ông đó nổi lắm, học trên mình một khối, đánh đấm không thua ai, nghe đâu hôm qua ổng vừa đấm tụi trường bên thừa chết thiếu sống. ” 

 Hôm đó, vào lúc ra chơi tôi nghe những người bạn nói về anh, chúng nó bảo anh máu lạnh, đáng sợ lại còn tàn bạo và ti tỉ thứ khác, ngoài mặt tôi không để ý, ra chiều chẳng quan tâm mấy nhưng trong lòng lại thầm ghi nhận những điểm xấu đó và tự nhắn nhủ với bản thân mình phải tránh xa anh ra.Tôi đã nghĩ thế đấy… Cho tới khi tận mắt mình được gặp và nhìn ngắm anh. 

 Mặt trời sau một ngày làm việc thì đã lui về nghỉ ngơi, trả lại cho bầu trời một ánh chiều nhẹ nhàng, êm ả. Mitsuya đi trên con đường quen thuộc chậm rãi về nhà, trong đầu cậu còn nghĩ xem hôm nay nên nấu gì cho hai đứa em. Vừa đi vừa nghĩ, đôi chân vẫn đều đều di chuyển, bỗng cậu bước ngang một con hẽm, từ bên trong vọng ra những âm thanh ” va chạm ”, nói đúng hơn là có người đang đánh nhau ở nơi kia.

 Mitsuya dừng lại, cậu đứng đối diện nhìn vào, do con hẽm đó vừa nhỏ vừa tối nên cậu cũng chỉ lờ mờ nhìn thấy một cậu trai xõa tóc dài ngang lưng, trên đất còn có một đống hỗn độn không xác minh được. Đống rác đó bắt đầu nhúc nhích, có đống loạng choạng đứng dậy chạy ra, có đống nằm bẹp dí ở đó như chết rồi, Mitsuya nhìn ” tóc xõa ” ngồi trên đất đang ôm thứ gì đó, tưởng người kia bị thương nên đi vào bên trong xem thử thì lại thấy anh ôm một con mèo trong tay, trên mặt lấm tấm vài vết nhơ. Cậu không dám đến gần nên chỉ đành đứng cách anh một sải chân để lên tiếng:

 ” Này, có sao không đấy? ”

 Bị gọi, anh quay ngoắc lại, ánh mắt sắc bén như muốn nuốt chửng người khác làm Mitsuya phải lui về mấy bước. Biết đó không phải mấy tên khi nãy thì anh mới nhe miệng cười để lộ hai cái răng nanh lém lỉnh.

” Không sao, cậu giúp tôi đứng dậy cái, con mèo này bị thương rồi, cần tới bệnh viện kiểm tra. ” 

Miệng thì bảo không sao nhưng lại nhờ cậu đỡ dậy, lươn lẹo. Mitsuya đỡ lấy cánh tay, dìu anh đến bệnh viện thú y để kiểm tra cho con mèo, anh thì được mấy chị y tá sơ cứu. Sau một lúc thì cả hai đến thanh toán để nhận lại chú mèo hoang, cho tới khi đi khỏi nơi đó thì cậu mới nhận ra là mình chưa biết tên người này.

 ” Này, cậu tên gì? ”

 ” Hả? Tôi là Baji, Baji Keisuke . ”

 ” Á!!! Trễ rồi, tôi về trước đây, tạm biệt. ”

 Cuộc nói chuyện chóng vánh thế thôi nhưng lại khiến cậu suy nghĩ mãi, Baji – tên côn đồ nổi tiếng của trường lại đi thích mèo, lại còn cười toe toét như thế chỉ vì một con mèo, điên thật, ai lại đi dễ thương thế chứ!!!

 Nghe thì buồn cười đấy, nhưng ai ngờ đâu tôi lại phải lòng anh khi anh nở nụ cười đó dưới buổi hoàng hôn, nó như sáng rực lên, vừa tinh nghịch lại vừa ấm áp, hòa cùng mái tóc đen óng kia tạo nên một dây xích vô hình khiến tôi phải đắm chìm vào anh.

 Tuy cả hai học cùng trường nhưng từ hôm đấy Mitsuya chẳng gặp anh thêm một lần nào, nghĩ mình không thể gặp lại anh, cậu sầu, cậu sầu lắm, cậu chẳng thiết tha gì lũ bạn, cũng chẳng thèm những cuộc vui ồn ào nữa, tôi tìm đến những nơi ít ai đi đến để giải tỏa tâm trạng. Hôm nay cũng thế, cậu chọn sân thượng để gửi nỗi lòng thương nhớ của mình đến với trời mây, đỏ đen thế nào cậu lại gặp được anh. Anh nằm đó nhắm hờ đôi mắt, mặc kệ gió chơi đùa với mái tóc của mình, tựa lưng vào tường như đang thiếp đi, nhẹ nhầng mà cô quạnh. Mitsuya bước đến bên cạnh, vô tình làm anh tỉnh giấc, đôi mắt vàng nâu trong trẻo, sáng ngời ánh lên ý cười nhìn cậu.

 ” Sao cậu lại ở đây? ” 

” Anh lại đi đánh nhau nữa à? không đau sao? ” 

 Dù đôi mắt kia có mê hoặc như thế nào thì cũng không thể khiến Mitsuya chú ý những vết bầm rải rác trên gương mặt anh. Đột nhiên bị dò hỏi làm Baji bất ngờ lắm, anh hơi khựng lại đôi chút rồi tiếp tục cười đáp cậu. ” Hì, sao cậu biết? ” Mitsuya nghe anh trả lời cũng chả nói gì, cậu lôi từ túi quần ra một hai miếng băng cá nhân, đôi tay tỉ mỉ lột ra từng cái đem dán lên mặt Baji. Mới đầu do không quen nên anh tránh né, sau thì ngồi im để cậu làm việc. Xong xuôi, Mitsuya đặt mông ngồi xuống cạnh Baji, cậu nhìn về anh rồi ngó lại mình, bên trong rạo rực, như đang sôi trào một thứ gì đấy, khuôn miệng ngập ngừng muốn nói ra nhưng lại không thành lời.

 ” Cậu tên gì? ”

Không muốn cả hai phải sượng sùng trong cái không khí tĩnh lặng quái dị này, Baji chủ động lên tiếng trước. 

 ” Mitsuya – Takashi Mitsuya, là học sinh dưới anh một khối ”

Mitsuya giọng điệu nhẹ tênh như gió mây đáp, không để anh kịp trả lời, cậu bồi thêm một câu nữa.

 ” Baji, cho tôi đi theo anh đi, tôi muốn biết thêm và kết bạn với anh ”

Anh bị cậu làm cho sững sờ, Baji không biết cậu nhóc ngồi cạnh đây có biết mình đang nói ra cái gì không? Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cậu, một đôi mắt màu xám tro đang vô cùng nghiêm túc nhìn ngược lại anh thì anh đã xiêu lòng rồi.

 ” Cậu có chắc không? Nếu đã chắc chắn đó là điều cậu muốn thì được thôi, chào mừng cậu, tôi là Baji ” 

 Vào ngày hôm đó, tôi được nắm lấy bàn tay to lớn của anh, tuy thô ráp nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Từ khi được tiếp xúc gần hơn với Baji thì cậu càng nhận ra nhiều điều rằng: Anh không như những gì lời người đồn đại, miêu tả. Không tàn bạo, không gian ác, không trấn lột một cách đê tiện với bất kì ai, trái lại, anh hồn nhiên với sự lanh lợi, ranh mãnh của tuổi mười lăm, dịu dàng, ấm áp, dành hết sự quan tâm cho những chú mèo, quật cường, kiên định khi gặp hiểm nguy và luôn hết lòng hết dạ vì bạn bè. Sau khi kết thân cùng với Baji, cậu còn gặp được thêm một người được anh giới thiệu là bạn nối khố của mình – Chifuyu. Ba chúng tôi dần quen, thân và coi nhau như anh em sống chết, cùng nhau trải qua những trận đánh từ nhỏ nhặt đến thập tử nhất sinh, đi qua những biến cố và có nhau ở những cuộc vui. 

Tôi ngày càng được tiếp xúc với anh nhiều hơn, nhận ra nhiều điều và thứ tình cảm mà tôi kí gửi nơi anh ngày càng to lớn…Tôi không còn đơn giản là thích anh nữa, cái cảm giác rung động đó tự bao giờ đã chuyển thành… Yêu rồi. 

Sau những trận đánh đấm, những buổi kiểm tra, buổi thi căng thẳng hay chỉ đơn giản là ngẫu hứng, Baji thường hay rủ cậu và Chifuyu đi chơi. Hôm nay cũng vậy, địa điểm lần này đến là khu vui chơi giải trí. Tàu lượn rồi đến đu quay, nhà ma rồi đến vòng quay mặt trời, anh kéo cả đám đi thử hết trò này, trò kia , khi thì sợ hãi, hứng thú, khi thì vui đùa tinh nghịch như một đứa trẻ, tất cả đều lộ hết ra, cái vẻ ngầu lòi thường ngày cũng biến đi mất tăm mất dạng. 

Tiêu chí của Baji là chơi không ngừng nghỉ, chơi đến khi mệt lã thì mới thôi, nên đến khi cả ba dắt nhau vào ghế thì đứa nào đứa nấy mồ hôi thấm ướt cả áo, thở hồng hộc không ra hơi. Ngồi được một chút thì lại khát, nhưng khi bảo đi mua thì chả đứa nào chịu đi, đành phải oẳn tù tì để chọn ra người đi mua nước, xui thế nào Mitsuya lại thua, thế là cậu phải đi.

Khi yêu ai lại muốn làm một người bình thường chứ? Không ai cả, Mitsuya cũng vậy, cậu vừa đi vừa cười một mình, khéo ai nhìn vào cũng tưởng cậu có vấn đề về thần kinh chứ đâu có ai nghĩ rằng cậu cười vì những hình ảnh khi đi chơi, vui đùa cùng Baji đang tràn ngập trong tâm trí.

Mitsuya cầm những lon nước thong thả đi về chổ nghỉ cũ với tâm trạng háo hức vui mừng, nhưng khi đến nơi thì nụ cười trên môi lại vụt tắt, đứng từ bên kia đường, cậu nhìn thấy Chifuyu đang hôn anh, môi chạm môi rõ mồn một. Xung quanh cậu như sụp đổ vậy, thậm chí còn nghe cả tiếng ầm ầm của đất trời, Mitsuya đứng đó, chứng kiến hết , từ việc hai người hôn nhau đến việc Baji ngượng ngùng đẩy người kia ra, mang gương mặt đỏ lựng trách mắng Chifuyu, tất cả… Đều lọt trọn vào mắt cậu, Mitsuya kiềm lòng không được, cơ thể run lên bần bật bởi sự thật trước mắt, cậu không dám đối diện với hai người họ nữa, nhưng cậu muốn chạy đi, cậu muốn yên tĩnh, cậu muốn lau đi những giọt nước mắt nặng hạt lăn trên gò má, muốn an ủi trái tim đã nát vụng này của mình.

Tình đầu của cậu thế là hết rồi, kết thúc một cách nhanh gọn, chóng vánh và bất ngờ, kết thúc khi thứ hạt giống trong tim cậu vừa chợt nảy mầm và đang dồi dào sức sống. 

 _____________________________

 Phiên ngoại: 🚫🚫🚫Phía sau sẽ là một nội dung không vui vẻ gì cả, nếu ai muốn một cái kết nhẹ nhàng thì nên dừng ở đây, vì đã cảnh báo nên tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho bất cứ phản hồi nào về trải nghiệm khi đọc phần sau này 🚫🚫🚫 

 ____________________________

 Một tiếng choang giòn giã vang lên đánh thức Mitsuya từ cơn mộng mị tỉnh dậy, mệt mỏi hé mở đôi mắt như còn đang say ngủ, phải mất một lúc sau mới dần trở nên tỉnh táo. Hắn ngồi dậy, lê thân đi rửa mặt, xong lại đi vào căn phòng phía sâu trong góc khuất. Vào bên trong hắn gần như thay đổi hoàn toàn, gương mặt ngái ngủ ban nãy cũng biến mất, thay vào đó lại là vẻ mê muội ngu ngốc đang nhìn chằm chằm vào con người trần trụi ở góc tối kia. 

Trong căn phòng tưởng chừng bình thường nhưng hóa ra lại là nhà giam kia không có một nguồn sáng nào, nơi góc tối đều đều vang lên âm thanh kim loại ma sát với nền đất, xen vào đó còn có tiếng thở dốc mệt mỏi, tiếng ken két đay nghiến và tiếng gầm gừ tựa như của dã thú khi hắn bước vào. Cánh cửa rộng mở để lọt ánh sáng vào trong để lộ mái tóc dài đen óng rũ rượi trên đôi vai mỏng chi chít vết thương, vết bầm tím. 

Lia mắt nhìn đống chén dĩa bị hất đổ ngổn ngang trên nền đất, hắn bước đến nhặt lên từng cái chén, cái dĩa, sắp xếp lại ngay ngắn rồi từ từ tiến lại gần con người bị giam cầm kia, điềm đạm buông ra từng câu chữ: 

 ” Baji à, mấy món này đều được làm từ thịt của Chifuyu đấy, được em tự tay lóc từng lát thịt, sơ chế và hầm kĩ càng, vậy mà giờ anh lại hất đổ thế này… Tiếc thật đấy”

 Hắn nói nhẹ như bâng, nhẹ tới mức tưởng chừng việc được đề cập đến không phải là việc giết người lấy thịt mà là việc mua cân đường, hộp sữa vậy.Nhưng cái chuyện ”thường tình” đó lại khiến anh chết sững, Baji nhìn những miếng thịt to nhỏ đủ cỡ rơi vãi trên nền đất, não liền liên tưởng đến bên trong nồi nước sôi ùng ục sẽ là những miếng thịt người tươi mới, nghĩ thôi mà cũng cảm thấy kinh tởm đến nôn ọe. 

 Mitsuya nhìn anh chật vật khổ sở như thế, gương mặt cậu lại đượm buồn. Nhớ về ngày hai người gặp nhau, đôi mắt nhìn cậu là một đôi mắt mang ý cười, trong trẻo vô ngần, nhưng giờ đây nó chỉ còn sự sợ hãi, đau buồn và vô hồn. Nơi anh không còn nụ cười nữa, chỉ còn còn một tràng dài nước mắt, nhìn người con trai đối diện anh, Baji cất giọng nghẹn ngào.

 ” Mitsuya, tại sao mày lại làm thế? TẠI SAO?! ”

” Vì nó đáng bị như thế, nó hôn anh, chạm vào anh, đáng lẽ ra nụ hôn đó, cái động chạm đó phải là của tôi, anh… Lẽ ra phải là của tôi ”

 Mitsuya nói như hét vào mặt Baji, anh không còn nhận ra con người này nữa rồi, cậu trai tóc húi cua luôn vui cười, luôn làm những trò điên khùng cùng anh không còn nữa, Mitsuya khi xưa không còn nữa rồi…

Ánh mắt của cậu vẫn luôn đặt trên người anh, một chút cũng không rời, gương mặt cũng chẳng còn vẻ điên cuồng giận dữ nữa mà đã dịu xuống phần nào, trái lại còn mang vẻ đau khổ, trầm buồn của kẻ khát ” tình ” đứng trước con suối khô cạn… Tất cả kết thúc rồi, thứ Mitsuya ước mong là tình cảm của Baji, song, thứ cậu nhận được bây giờ lại là phẫn hận tột cùng của anh, cảm xúc đó vô hình vô dạng nhưng lại sắc bén như một con dao… Giết chết cậu một cách từ từ trong dằn vặt đau đớn.